Minh Thiên Hạ

Chương 049: Thế giới không có tình người.

Chương 049: Thế giới không có tình người.
Nhờ cuộc chiến thống nhất Lam Điền lục cốc mang về lượng lớn chiến lợi phẩm, thức ăn trong đại viện Vân thị bây giờ khá phong phú, thế nên lần đầu tiên trong đời, Vân Chiêu được hưởng thụ lợi ích do làm cường đạo mang lại.
Dù thế thì đây không phải chuyện lâu dài, đa phần thịt lấy được đem ướp muối rồi, được ăn thịt tươi chỉ vài ngày này thôi, Vân Chiêu thấy không nên lãng phí thứ quý giá cho người không có tâm trạng ăn uống, nên lấy nốt cục xương còn lại trong bát Vân Mãnh gặm ngon lành, vừa ăn vừa nói: “ Thúc nghĩ thế là xong rồi à? Cho thúc biết, mới chỉ là bắt đầu thôi, xem tay cháu đi.”
Vân Mãnh dè bỉu: “ Như móng heo.”
“ Cái gì mà như móng heo, bị mẹ cháu đánh đáy, một lần cháu học Phúc bá chắp tay sau lưng bước đi, chát, ăn ngay một roi, tới giờ vẫn còn đau, buổi tối ngủ ngon bị đá một phát ngã lăn xuống đất, vì tư thế ngủ không đẹp.”
Vân Mãnh hít thêm một hơi nữa.
“ Đi đứng ngồi nằm ngủ nghỉ đều có quỷ củ, thúc cho rằng thế đã xong à? Mẹ cháu nói, nữ tử phải có phụ dung, phụ đức, phụ công, phụ ngôn, không được thiếu thứ nào, khuê nữ Vân gia sau này phải đọc sách, mẹ cháu dạy! Phải biết tính toán viết sổ sách, mẹ cháu dạy! Phải biết làm ăn, mẹ cháu dạy. “ Vân Chiêu nói mỗi câu lại thở ra một tiếng:
Vân Mãnh đờ đẫn một hồi nghiến răng: “ Rất tốt.”
Vân Chiêu rụt rè đề xuất: “ Lục thúc, thế nên thúc đừng có trút giận lên cháu, thúc chỉ còn một đứa chất nhi ruột thịt, tuổi lại còn nhỏ xương mềm thịt mỏng ...”
“ Ha ha ha ... “ Vân Mãnh cười lớn cướp lại miếng xương, thoáng cái ăn hết cơm, đặt bát lên bệ cửa sổ trên tường: “ Chủ gia chỉ có mỗi mình phụ thân ngươi, năm xưa tổ phụ ngươi có coi huynh ấy là người không? Sáu huynh đệ âm tộc, có ai coi bọn ta là người? Đại bá ngươi tranh giành gánh hàng với đao khách bị chém chết, Nhị bá ngươi tranh Nguyệt Nha Sơn với Nhất Trụ Thiên bị đánh chết, Tam thúc ngươi ăn đao trả đao với bộ đầu Tam Nhãn Thú của huyện Trường An cũng chết, Tứ Thúc ngươi khi cướp thôn Tiết Hổ bị thương chạy chậm một chút, bị hương dân đánh chết, còn Ngũ thúc ngươi một đại hán khỏe mạnh bị tiêu chảy mà chết.”
“ Hừ, cha ngươi cũng không trường thọ, vốn hi vọng huynh ấy có thể dẫn cả nhà đi vào chính đồ, chỉ cần thế lực huynh ấy đủ mạnh, âm tộc có thể thở phào. Rốt cuộc huynh ấy chết sớm.”
“ Vân thị ta sở dĩ còn có thể xưng vương xưng bá ở nơi này là vì thúc bá ngươi lấy mạng ra để đổi. Tiểu tử, vận số ngươi không tốt, Vân gia tới đời ngươi chỉ còn lại một người, nếu ngươi chết thì xong hết, thế nên, hừ hừ ...”
Không xong, đến sáu huynh đệ cùng gánh còn chết lăn chết lóc, nếu mọi chuyện đổ hết lên mình, mình làm sao còn thọ được, Vân Chiêu sợ hết hồn: “ Thúc với thẩm tử cố gắng sinh cho cháu vài đệ đệ, thúc còn tráng niên, đâu khó.”
“ Thẩm tử của ngươi đến chết cũng vẫn muốn sinh nam oa. “ Vân Mãnh cúi đầu đau khổ:
“ Hả, thẩm tử chết rồi? “ Vân Chiêu phát hoảng, sao chuyện càng ngày càng tệ:
“ Đúng, nữ nhân đáng thương đó, sinh được ba nữ oa, sống được một đứa.”
“ Cưới thêm ... Á ...”
Còn chưa dứt lời, Vân Chiêu đã bị đá bay vào bụi hoa.
Hoa nguyệt quý đang nở rộ, trên cành gai nhọn đang vào lúc bén nhọn nhất, Vân Chiêu được Phúc bá chạy vội tới cứu ra, còn phải nhổ đống gai trên mông, vỗ cái bớt đỏ của y một cái: “ Rất tốt, tiếp tục thế này Lục gia sẽ thực sự coi thiếu gia là con ruột. Lão nô sớm bảo với Đại nương tử rồi, không cần lo chuyện âm tộc, chỉ cần thiếu gia và Lục gia quan hệ tốt, nói cho cùng vẫn là máu mủ, tới khi đó mọi thứ đều là của thiếu gia. Thiếu gia, đừng giận Lục gia.”
Vân Chiêu kéo quần lên, xua tay: “ Không có chuyện đó, ta thích Lục thúc lắm.”
“ Đúng, đúng, phải như thế, phải như thế, thiếu gia hơn phụ thân người nhiều lắm.”
“ Ta thực sự thích Lục thúc.”
Phúc bá cứ cười híp mắt, chẳng biết cái lão già không chịu chết đó nghĩ cái gì, Vân Chiêu thở dài, chẳng lẽ đại hộ nhất định không có thân tình, chỉ có lợi ích thôi à?
Từ tiên sinh hôm nay hứng chí rất cao, sau khi dạy học xong cho đám trẻ con đứng bên cái bàn dài, vẽ một bức tranh Phật đà.
Những đứa bé khác đi mót lúa cả rồi, không rảnh rỗi, chỉ có Vân Chiêu ở lại xem tiên sinh vẽ tranh, nhưng y không nhận ra vị Phật đà này, hỏi là ai, tiên sinh mới bảo đó không phải là Phật đà, mà do ông ta học cách vẽ tranh Phật đà trên bức bích họa, để vẽ một vị tiên hiền.
“ Vị tiên hiền này là ai ạ? Không phu tử sao? Không giống. “ Vân Chiêu cũng không nhận ra vị tiên hiền này, ít nhất vị tiên hiền có cái đầu sứt mẻ trông không giống người, nếu người mà có bộ dạng thế này, e chẳng ai gọi là người:
“ Không phải Khổng phu tử, không phải Lão Trang, càng không phải là Nhan Hồi, mà là tiên hiền trong lòng ta.” Từ tiên sinh có chút thương cảm:
“ Vì sao tiên sinh lại vẽ ra một bậc tiên hiền thế này?”
“ Vì ta mong có một vị tiên hiền có thể giải đáp nghi hoặc trong lòng ta, giải cứu loạn thế sắp tới. Tiên sinh ngươi vốn là môn đồ của Hoành Cừ tiên sinh, đám bọn ta thời thiếu niên từng thề vì thiên địa lập tâm, vì bách tính lập mệnh, vì tiền thánh kế thừa tuyệt học, vì vạn thế mở ra thái bình .... Vậy mà sống uổng nửa đời người chẳng làm được việc gì, cứ trơ mắt ra mà nhìn thiên hạ sụp đổ, sinh linh đồ thán ...”
Vân Chiêu trầm mặc một lúc, thổi bột khô mực, cuộn vào lòng:” Tiên sinh tặng cho học sinh đi.”
“ Gần đây ngươi học rất không tốt.” Từ tiên sinh chợt nghiêm giọng nói:
“ Tiên sinh, học sinh không còn lòng dạ nào tập trung học nữa, cần phải sống trước đã ...”
Từ tiên sinh cũng biết Vân Mãnh tới Vân gia trang tử, còn gửi một đám tiểu nữ oa, hành vi này có thể xem như gửi gắm con côi, cho thấy tình thế nghiêm ngặt lắm rồi, cường đạo còn lo, huống chi bách tính:” Chu Minh hết rồi, ai có đủ hùng tài đại lược gây dựng thiên hạ? Lợn rừng tinh có nói cho ngươi tương lai thế nào không?”
“ Rất có khả năng là kết cục tệ nhất trong các loại kết cục tồi tệ.”
“ Có nghĩa là tặc khấu lấy được thiên hạ sao ... Được rồi, bức tranh này thuộc về ngươi.”
Vân Chiêu không hiểu sao tiên sinh lại nghĩ tặc khấu có thiên hạ lại là kết cục tệ nhất, có điều y nhanh chóng tỉnh ngộ, trong mắt tiên sinh, chưa bao giờ có Nỗ Nhĩ Cáp Xích.
Ông ấy cho rằng thiên hạ đại loạn là khủng khiếp nhất, giang sơn Chu Minh sụp đổ đã là cực hạn tưởng tượng của ông rồi, khi đó loại nhân vật kiểu Chu Nguyên Chương lên ngôi sẽ khiến văn nhân gặp phải một trận hạo kiếp ...
Một cơn đau nhói từ mông truyền tới, thân hình Vân Chiêu bay trên không một đoạn rồi rơi bịch mông xuống, kéo một vệt dài ba thước trên đất vàng.
“ Khi đối địch mà dám phân tâm à?”
Cái mặt vuông vức khó coi của Trương Mãnh xuất hiện ở trước mặt Vân Chiêu, đương nhiên y lại bị người ta xách lên.
Vân Dương sắp bị gạch trên lưng đè bẹp rồi, cắn răng dùng cả hai tay chống đỡ cơ thể, Vân Quyển bị treo một chân lên cao, đũng quần rách luôn, chim thò ra ngoài, Vân Thư, Vân Thụ chạy tới hoa cả mắt dưới nắng, các huynh đệ khác cũng mỗi người một thảm cảnh khác nhau.
Khi Phúc bá huấn luyện, mọi người còn có thể làm nũng, hối lộ, lười biếng ... Còn khi cường đạo thúc thúc huấn luyện thì không có thương lượng gì hết, về nhà mách cha mẹ à, cha mẹ dám nói thừa một câu, cường đạo thúc thúc đấm tím mặt cha mẹ luôn ...
Vân Chiêu đã lâu lắm rồi không khóc, mặc dù y có tâm trí trưởng thành, thân thể y vẫn nhỏ, loại chuyện này không phải do lý trí khống chế, mà là bản năng khống chế.
Cho nên khi bị đau, y chảy nước mắt.
Sau đó đau càng thêm đau, vì thổ phỉ cường đạo làm gì có tình người.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất