Minh Thiên Hạ

Chương 059: Hành trình ngàn dặm, bắt đầu ở dưới chân.

Chương 059: Hành trình ngàn dặm, bắt đầu ở dưới chân.
Bình thường đại hộ chiếm cứ lượng lớn tài nguyên, có thể ăn sung mặc sướng, vào lúc đó bách tính dựa vào đại hộ sống, ít nhiều có miếng cơm mà ăn, cho nên mọi người chung sống bình yên.
Một khi phát sinh thiên tai, nếu đại hộ vẫn còn ăn sung mặc sướng, còn bách tính phải giết con mà ăn, khi đó không lấy của đại hộ thì lấy của ai.
Nếu Vân Chiêu cũng là nạn dân đói khát, y càng ra tay tàn nhẫn hơn.
Dù sao cái tư tưởng công bằng sớm đã ăn sâu bén rễ trong tim gan phèo phổi của Vân Chiêu, chỉ cần có cơ hội, hoàn cảnh xã hội cho phép, y nhất định sẽ đoạt lại công bằng.
Tiếc thay giờ ở nơi này, y chính là đối tượng bị người ta đòi công bằng, nhìn thần thể béo trắng béo tròn mà mẹ luôn tự hào này, không khỏi thở dài, lúc đó không biết bao người nhìn mình chảy nước dãi.
Thời gian qua đi khắp đó đây mới hiểu, sở dĩ có nhiều người nương nhờ Vân thị là vì nguyên nhân duy nhất, Vân thị thu tô chỉ có ba thành.
Ba thành trong mắt Vân Chiêu đã là bất nhân lắm rồi, nhưng mà tiền tô này mà đặt ở huyện Lam Điền, thậm chí cả Quan Trung đã là nhà thiện lương lắm rồi.
Ruộng nước Vân thị nhờ mạch nước ngầm của Ngọc Sơn, cho nên độ ẩm sung túc, sản lượng một mẫu ước chừng đạt 400 cân, ruộng hạn giảm một nửa, Vân thị thu ba thành trong đó, điền hộ còn phải nộp thuế ruộng thay cho Vân thị là hai thăng năm hộc hai chước.
Vân thị là nhà quan, chỉ phải nộp thuế mùa hè, không nộp thuế mùa thu, vì vậy Vân thị cũng không thu thuế thu với nông hộ.
Nếu như bách tính tự nộp thuế, mỗi mấu họ phải nộp hai tám thăng năm hộc hai chước, bất kể là thuế hè hay thu đều phải nộp, càng đừng nói tới vô số các loại thuế phụ.
Nhà Vân Kỳ có ba mẫu ruộng, cả nhà già trẻ ra sức chăm bẵm, cuối cùng sản xuất ra chỉ được bằng một nửa ba mẫu của nhà Vân Chiêu.
Từ sau khi Trương Cư Chính thực hiện "nhất điều tiên pháp" nhằm đơn giản hóa việc thu thuế đồng thời tăng thu cho quốc khố, triều đình không thu thuế bằng hiện vật nữa, toàn bộ thu bằng tiền lương.
Nếu như trên đời này không có giai tầng thương nhân tồn tại thì đây vốn là phương sách tốt, do lượng lớn tiền n ắm trong tay thương nhân và những người có liên quan tới chúng, cho nên "nhất điều tiên pháp" cuối cùng thành sợi dây thừng siết vào cổ nông phu.
Vân Chiêu tới nay đều tin rằng, mục đích ban đầu định ra bất kỳ chính sách nào, dù có là chính sách do vương triều Đại Minh định ra, cũng là vì ổn định thiên hạ, chỉ là trong quá trình chấp hành bị bóp méo, cuối cùng thành thứ hại dân hại nước.
Hiện nay Đại Minh miễn thuế cho người thu nhập cao, lại ra sức bóc lột nông phu nghèo đói, thế thì quốc khố làm sao mà sung túc cho được.
“ Dưới cơn mưa li ti này, không biết có bao nhiêu linh hồn đói khát đang kêu gào đây ...”
Tiếng lẩm bẩm kèm với thở dài của Vân Chiêu lọt vào tai Tiền Đa Đa như một tiếng sấm.
Ở thanh lâu, mặc dù nó còn nhỏ, nhưng đã làm nha hoàn thấy vô số tài tử phong lưu, nghe qua vô số luận điệu, tên thiếu gia nhà địa chủ béo ú này nói ra được câu ấy, thực sự làm nó giật mình, chỉ là nói quá thẳng thắn.
Từ nhỏ nó được ma ma mời danh sư tới dạy dỗ, dưới sự giáo dục tàn khốc ấy, tuy còn nhỏ, nó đã có kiến thức hơn người, dù sao ba năm nữa, khi nó tròn 13, sẽ phải tiếp khách để báo đáp lại đầu tư lớn của các ma ma rồi.
Vẻ mặt nghiêm túc của Vân Chiêu hoàn toàn không phù hợp với thần thể nho nhỏ béo tròn cùng tuổi tác của y, u buồn như trời mưa, làm Tiền Đa Đa nhìn tới ngây dại.
“ Oa, hết mưa rồi, chúng ta có thể đi hái nấm rồi.”
Tiếng reo hò vui sướng của Vân Chiêu làm Tiền Đa Đa giật này mình, nó chớp mắt mấy lần, không làm sao liên hệ được đứa bé đang nhảy nhót kia với người vừa rồi.
Không có tiền, nghĩ gì cũng chẳng làm được, không có khoai tây, khoai lang, cho dù Vân Chiêu có nhiều biện pháp tới mấy cũng chỉ là bàn việc binh trên giấy.
Trên đời này chẳng tồn tại cái gọi là lòng dân đâu, chỉ có lợi ích, lợi ích và lợi ích, ai đại biểu cho lợi ích của bách tính, bách tính sẽ một lòng với người đó.
Chuyện Vân Chiêu muốn làm bây giờ là để lòng người toàn bộ Vân thị to lớn hướng về y, để mọi người nghĩ rằng, tiểu thiếu gia của họ, đại biểu cho lợi ích tuyệt đối của họ.
Như thế mới có thể sai khiến 2000 người này như điều khiển tay chân, mới có thể dùng 2000 người này để thu hút thêm nhiều bách tính ... nếu đạt được mục đích đó, Vân Chiêu thấy mình có năng lực để cùng quần hùng thiên hạ săn hươu rồi.
Bất kể là Lý Hồng Cơ hay Trương Bỉnh Trung, hoặc là Sùng Trình sầu muộn trong Tử Cấm Thành, Hoàng Đài Cát đang ở nơi núi trắng nước đen, bọn họ đều không thể đại biểu cho lợi ích của bách tính Đại Hán.
Bọn họ quá nông cạn, cho rằng người trong thiên hạ là cá thịt, là đối tượng chính phục, họ sai rồi.
Vân Chiêu kích động chạy ra khỏi nhà tranh, sau đó oạch một cái ngã dập đít, nhăn nhó nói với Tiền Đa Đa chạy tới đỡ mình:” Hành trình nghìn dặm, bắt đầu từ dưới bước chân.”
…… ……
Hồng nhan họa thủy, vì thế khi Vân Chiêu dẫn Tiền Đa Đa về nhà liền gặp tai họa.
Vân Chiêu bị mẹ trừng phạt nằng nề, mẹ nhổ nhi tử một bãi nước bọt, kiên quyết cho rằng cha nào con nấy, cha là sắc quỷ, con là tiểu sắc quỷ, mới bảy tuổi đã cướp mỹ nữ về nhà.
Biết tính mẹ rồi, giải thích không ăn thua, y thấy để mẹ cho một trận đòn là biện pháp giải quyết nhanh nhất, đỡ phiền hà nhất.
Đến khi Vân Chiêu nói giao Tiền Đa Đa cho tiên sinh, hầu hạ chuyện ăn ở của tiên sinh, mẹ có chút xấu hổ.
“ Con à, có đau không? “ Mẹ tay bám vào cửa, ghé đầu nhìn nhi tử phải nằm úp trên giường xem sách:
Vân Chiêu giận dỗi không thẻm để ý: “ Biết con sẽ đau, sao lúc đánh mẹ không nhẹ tay một chút?”
“ Mẹ tưởng là ... “ Vân Nương ấp úng:
“ Mẹ tưởng cái gì? Con chỉ mới bảy tuổi, sao mẹ có thể nghi oan cho con được? Tiền Đa Đa là do Hổ thúc cướp về, hay có thể nói là Hổ thúc cứu nó từ tay ma ma thanh lâu. Một khuê nữ xinh đẹp như thế rơi vào ổ cường đạo có hậu quả gì, mẹ không biết sao? Con làm việc thiện cũng sai à? Bị người trong trang chỉ trỏ đã đành, mẹ còn đánh con …” Vân Chiêu lau nước mắt không tồn tại, tiếp tục lật sổ sách, cái mông y gần đây chịu vô số đả kích, sớm không biết đau là gì nữa:
“ Được, được, được, lần này coi như mẹ sai, con à, chẳng lẽ con không nghĩ tới đem khuê nữ này trả cho cha mẹ người ta? Không thấy con đâu, cha mẹ sẽ thương tâm lắm. “ Vân Nương xoa dịu, song vẫn thăm dò:
Vân Chiêu nhích mông đổi tư thế dễ chịu hơn: “ Tiền Đa Đa vốn bị cha mẹ nó bán đi, mẹ nghĩ người ta có thương tâm không? Chỉ có ở nhà ta, nha đầu đó mới có thể vui vẻ lớn lên, lớn lên rồi muốn làm gì tùy nó, làm việc thiện làm tới cùng, dù sao nhà ta cũng chẳng thiếu miếng cơm cho nó.”
“ Đứa bé đó hiểu lễ phép, chỉ là trông quá xinh đẹp, chậc chậc, đôi mắt đào hoa của nó sóng sánh nước làm mẹ thấy còn thương, chẳng biết lớn lên còn ghê gớm thế nào.”
“ Người ta vốn là một con hồ ly tinh, cũng chuẩn bị phát triển theo hướng hồ ly tinh, lớn lên thành cái gì là phiền não của Từ tiên sinh, hai mẹ con ta xem náo nhiệt là được.”
Vân Nương cười nịnh sán tới bên nhi tử, len lén nhìn cái mông chỉ bị đỏ lên thôi, cười n ói: “ Khi con vừa đi, mẹ đã đem thư tín của Từ tiên sinh thông qua dịch trạm khẩn cấp mang đi rồi, vì thế tốn tới 600 đồng tiền đấy.”
…..
1 thăng = 10 hộc = 100 chước.
- Đơn vị đo là : Thạch - Đấu - Thăng - Hộc
Một thạch tầm 60 kg.
1 cân bằng 0.5 kg

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất