Minh Thiên Hạ

Chương 064: Lương thiện chưa bao giờ là bản tính của kiêu hùng. (1)

Chương 064: Lương thiện chưa bao giờ là bản tính của kiêu hùng. (1)
Càng tới gần Tây An, dấu vết con người dần trở nên dày đặc, đồng ruộng hai bên đường phủ kín kê cốc, có một số nhà còn trồng cao lương cao vút, nhìn xa xa còn lác đác có cả ruộng đậu.
Cảnh tượng hoa màu kín ruộng này luôn làm người ta thấy yên lòng.
Xuyên qua vài thôn làng rải rác, tường thành Tây An sừng sững ở ngay trước mắt.
Vân Chiêu chưa bao giờ được thấy tường thành Tây An hoàn chỉnh, lúc này nhìn thấy, bỗng có cảm giác muốn khóc.
Vàng tới gần, tường thành càng cao, khi đứng dưới chân thành, cảm tưởng cả thiên hạ chỉ còn lại tòa thành này.
Chỉ là bẩn thỉu lộn xộn một chút, chẳng được phồn hoa sạch sẽ như đời sau.
(*) Lộ dẫn: thời Minh quy định là người dân rời xa nơi ở hơn 100 dặm phải có giấy thông hành do quan phủ cấp, gọi là "lộ dẫn".
Chính sách lộ dẫn của Đại Minh lúc này đã bị bỏ quên rồi, khi vào thành chẳng có ai kiểm tra lộ dẫn.
Đội xe ngựa của Vân thị đi trên con đường trải đá xanh cổ xưa, khơi lên liên tưởng vô hạn của Vân Chiêu, qua cổng thành một cái, cảm giác phương hướng của y cũng trở lại.
Thành Tây An là tòa thành bố cục vô cùng đơn giản, phân ra đông tây nam bắc rõ ràng, với hai trục đường chính rộng rãi nối thẳng hai cổng thành, bất kể đi tới đâu chỉ cần nhìn thấy chung cổ lâu cao vút thì không lo lạc đường.
Vân Chiêu giống như đi vào trong bức tranh cổ xưa, mỗi bước chân là mỗi bước cảm xúc, y cố gắng tìm kiếm nhiều hình ảnh quen thuộc hết mức có thể.
Cho tới khi đội xe đi tới một đại môn sơn đen, hồn phách của y mới quay về thân xác.
Tần bà bà xuống xe trước, đỡ Vân Nương chân hơi run xuống sau, khi nàng đặt chân xuống đất cũng là lúc Tần bà bà bật khóc, bà là người đi theo Vân Nương gả tới Vân thị năm xưa, ai ngờ đi một chuyến ngót mười năm mới trở về.
“ Nhà ngoại tổ phụ của ngươi là đại hộ à?” Đôi mắt Tiền Đa Đa sáng long lanh nhìn đại viện bề thế trước mắt, bất kể quy mô đại môn hay hai con sư tử đá lớn hai bên đều nói lên thân phận quan gia của nhà này:
“ Ừ, dòng dõi thư hương, nghe nói mấy biểu ca của ta đều là thứ ngu ngốc, nếu như ngươi muốn được gả vào nhà này, dùng chút tâm tư có hi vọng đấy.” Vân Chiêu mỉa mai:
Tiền Đa Đa nhìn Vân Chiêu một lượt, trêu chọc bộ áo xanh lè của y: “ Sao ngươi lại ăn mặc như con cóc thế?”
Vân Chiêu phủi bụi đất dính trên vạt áo, thong thả nói: “ Nhìn bề ngoài phán xét, chỉ thấy lông vũ, dựa vào quần áo nhìn người, đó là chó.”
Tiền Đa Đa chỉ đám người Vân Mãnh đứng gác bên đường, gật gù: “ Chỉ có hộ vệ thì kẻ nào kẻ nấy hung thần ác sát còn có thể làm người ta đánh giá cao một chút.”
“ Nói thừa, họ là cường đạo.”
Hai đứa bé đang lời qua tiếng lại, một trung niên gầy gò từ trong đại môn đi ra, trước tiên là nhìn Vân Nương một cái, sau đó ánh mắt dừng trên người Vân Chiêu, tựa hồ có chút ngạc nhiên.
Không đợi mẹ lên tiếng, Vân Chiêu đã cười hì hì giành trước:” Mẹ, đây chính là nhà ngoại tổ à? Có nhầm không, sao tên cẩu nô tài này không nhận ra mẹ.”
Người trung niên nghe vậy vội vàng xuống thềm, đứng chếch bên mé Vân Nương, cẩn thận thi lễ:” Lão nô mù mắt, không nhận ra đại nương tử ngay.”
Vân Nương thở dài đẩy cảm xúc:” Khi ta xuất giá thì quản gia Tần thị còn là Tần Lộc, khi đó ngươi chỉ là một đứa sai vặt, mười năm rồi, không ngờ ngươi đã trở thành đại quản gia. Mở cửa đi, ta vào khấu đầu với phụ thân.”
Nói xong đi thẳng vào trong.
Trạch viện Tần thị không tính là lớn, thậm chí nhỏ hơn đại viện Vân thị không ít, nhưng bên trong lầu gác san sát, cứ mỗi góc sân lại có bồn hoa nhỏ nhà ở hòa thành một thể thống nhất, bố cục tinh vi, kiến trúc tinh kỳ đặc sắc vô cùng, nhưng có chút cảm giác chật chội, gần như mọi không gian đều bị tận dụng hết.
Vân Nương về nhà không gây ra oanh động quá lớn, chẳng ai chào đón, thế nhưng không khó nhận ra có không ít người ghé vào cửa nhìn ra ngoài, lộ rõ cái sự kém cỏi của cái nhà này.
Vân Chiêu ngẩng cao đầu đường hoàng bước vào, thế nên nhìn hết sức hoạt kê, một đứa bé tuổi tương đương lén lút nhìn y, bị Vân Chiêu phát hiện, một cái mặt quỷ khủng bố quay sang, đứa bé sợ hãi la toáng lên chạy mất.
Khi đi qua cảnh cửa thứ nhất, đám Vân Mãnh dừng lại đợi ở hành lang, đi qua cánh cửa thứ hai, đến lượt Vân Dương, Vân Quyển phải dừng bước ngồi ở bậc thềm, đi vào được tới cánh cửa thứ ba chỉ có Vân Nương, Vân Chiêu, Vân Phúc, Tiền Đa Đa cùng Tần bà bà, Vân Xuân, Vân Hoa.
Quản gia dẫn bọn họ tới đại sảnh ở nội trạch, vừa đi qua cửa liền thấy tấm hoành phi lớn viết câu đối "lập tu tế chí, đọc thánh hiền thư", dưới là bàn bát tiên, ngồi bên bàn là nam tử trung niên.
Ngoại tổ phụ Tần Bồi Lượng trẻ trung hơn nhiều so với tưởng tượng của Vân Chiêu, bộ râu ba chỏm chải chuốt cầu kỳ rất đẹp, buông xuống tận ngực, mặc trường bào xanh nhạt, tay phải cầm cuốn sách, tay trái vịn ghế, mặt không có chút biểu cảm nào, dáng vẻ thế ngoại cao nhân.
Ngồi ở bên ghế phải là phụ nhân tướng mạo phúc hậu, trán buộc tấm băng đen, chải kiểu tóc hết sức kỳ lạ, tóc không có bất kỳ trang sức nào, chỉ có cái trâm đồng sáng bóng.
Vân Nương bước chân loạng choạng, đi được hai bước quỳ xuống:“ Nữ nhi bất hiếu bái kiến phụ thân.”
Còn Tần Bối Lượng cơ mặt co giật mấy cái, song không trả lời, Vân Chiêu không quỳ, đứng bên cạnh mẹ, ngoẹo đầu nhìn Tần Bối Lượng chẳng nói chẳng rằng.
“ Ngươi là Vân Chiêu à?”
“ Vâng.”
“ Vì sao không quỳ lạy ta?”
“ Nếu ngoại tổ phụ đối xử với mẹ cháu như nữ nhi, Vân Chiêu tất nhiên coi người như ngoại tổ phụ, nếu ngoại tổ phụ không nhận mẹ cháu, cháu khỏi tốn công. “ Vân Chiêu nói tuy vô lễ, nhưng cười hì hì giống đang đùa:
Tần Bồi Lượng không nổi giận, vừa bình thản lại có chút xa cách: “ Ngươi theo học lễ nghĩa của ai, trong Lễ ký tựa hồ không ghi như thế.”
Vân Chiêu lắc đầu: “ Cháu không học Lễ ký, cũng không có thời gian mà học, thời gian quá ít, thứ cháu muốn học quá nhiều.”
“ Ồ, ngươi đã học những gì rồi?”
“ Học làm sao để mẹ cháu được ăn no, mặc ấm, cả nhà bình an trong loạn thế sắp tới.”
Giọng Tần Bồi Lượng cao vút lên:” Càn khôn vằng vặc, đâu ra loạn thế?”
Vân Chiêu chẳng sợ, đỡ mẹ dậy, thấy mẹ không chịu dậy thở dài:” Chuyện một đứa trẻ còn biết, vì sao ông lại không biết?”
Thấy Vân Chiêu không bị mình dọa, chẳng giống đứa bé được người lớn chỉ bảo nói ra, cầm cốc trà trên bàn uống một ngụm mới nói:” Ta nghe nói tiên sinh ngươi là Từ Nguyên Thọ, thuộc mạch dư nghiệt Hoành Cừ, đám môn đồ Hoành Cừ đó thích nhất là mạnh miệng ba hoa không biết thẹn, ngươi bị hắn đầu độc, chuyện xướng tên kim điện, vinh diệu tổ tông thành bong bóng rồi đó.”
Công phu hàm dưỡng của Tần Bồi Lượng cao hơn nhiều Vân Chiêu dự liệu, chẳng giống mấy phim ảnh mà y từng xem, trong đó mấy lão nho rất dễ bị người trẻ tuổi nói khích mà đùng đùng nổi giận, vàng không ỷ thân phận ngoại tổ phụ mà ép y.
Mặc dù Vân Chiêu vô lễ, ông ta vẫn bình thản, còn khuyên y cải tà quy chính.
Người ta làm được tới bước ấy, Vân Chiêu tất nhiên không quá đáng, dù mẹ đã phân tích tỉ mỉ cho y mục đích của ngoại tổ phụ rồi, trước khi trở mặt, Vân Chiêu không cần làm quá rõ ràng.
Lấy như khắc cương là một mục lớn trong học vấn Nho gia, một lão nho như Tần Bồi Lượng chắc chắn đã lĩnh ngộ vô cùng sâu sắc rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất