Chương 065: Lương thiện chưa bao giờ là bản tính của kiêu hùng. (2)
Đợi Vân Chiêu thi lễ xong, Tần Bồi Lượng cười khẽ nhói: “ Nhiều năm không về nhà, nếu đã về rồi, vậy thì đi gặp huynh đệ tỷ muội trong nhà đi. Hừ, còn tưởng đời này ngươi không muốn về cái nhà này nữa.”
Bất kể thế nào, khuê nữ sau mười năm lại bước chân qua cánh cổng kia, trong mắt Tần Bồi Lượng, mình đã giành được toàn thắng, tâm tình tốt hơn rất nhiều, xua tay bảo phụ nhân kia đi chuẩn bị tiệc rượu, dù sao đại nương tử của Tần thị trở về, lễ số cần có không thể thiếu được.
Tần thị là gia tộc lớn, khi cả nhà đều tập trung ở hoa sảnh ăn cơm, cái hoa sảnh không lớn bị nhét chật ních người.
Trong trường hợp này, Tiền Đa Đa vì quá mức xinh đẹp nên bắt mắt hơn Vân Chiêu nhiều, từ lão thái thái, tới phu nhân, tức phụ đều nắm tay nó tỏ ra hết sức yêu thích, khi mỗi người khen Tiền Đa Đa đều thực lòng nói một tiếng, Trệ ca nhi thật có phúc.
Thái độ đám thân thích với mẹ con Vân Chiêu hết sức bình đạm, mặc dù về lễ nghi thì không thể chê trách gì được họ, song nếu người ngoài nhìn vào cũng chẳng thể nhận ra được hai bên là thân tình máu mủ, không khí hết sức tẻ nhạt, Vân Chiêu máy móc thi lễ theo lời của mẹ.
Tới tận khi Tần Bồi Lượng lề mề tới nơi, ho khẽ một tiếng bảo mở tiệc, trong hoa sảnh chỉ còn lại tiếng ăn cơm, không ai nói chuyện thêm câu nào nữa.
Có lẽ điểm sáng duy nhất của bữa tiệc đoàn viên này là Tiền Đa Đa, nó như con bướm xinh lượn qua lượn lại khắp hoa sảnh, lúc thì gắp thức ăn cho Vân Nương, lát lấy ít bánh ngon cho Vân Chiêu ăn, rồi lại thay Vân Nương rót rượu cho Tần Bồi Lượng, được ai ai cũng khen.
Khi đặt một miếng thịt lớn vào bát Vân Chiêu, nói nhỏ:” Biểu ca Tần Lương của ngươi vừa rồi nắm tay ta.”
Vân Chiêu xoay đầu nhìn về phía Tần Lương, thấy một tiểu thiêu niên kháu khỉnh béo tốt đang xung phong tấn công nửa con gà, ở cái tuổi này có lẽ thích gà bằng mấy thích mỹ nhân, liền quay đầu lại liếc Tiền Đa Đa.
Tiền Đa Đa nhún vai, chạy về phía Vân Nương.
Vân Chiêu có ba cữu cữu, tướng mạo đều hết sức bình thường, gương mặt tiêu chuẩn của người Quan Trung, chẳng nhìn ra có gì hơn người.
Trước khi bắt đầu bữa tiệc, nghe Tần Bồi Lượng thì một trong ba cữu cữu này đã là cử nhân, hiện đang đợi bổ nhiệm ở nha môn án sát sứ, một đang học ở học phủ Tây An, một còn lại học không thành đi làm ăn.
Muội muội dẫn ngoại sinh về, bọn họ vừa không thân thiết, cũng chẳng xa lánh, bình đạm đúng như cách quân tử chi giao nhạt như nước.
Ăn hết bữa cơm dường như cũng ăn hết luôn tình thân, chẳng ai nói với Vân Nương một câu, ai về phòng nấy.
Vân Nương và nhi tử ở tây khóa viện, đó là viện tử nho nhỏ, chỉ có ba gian tầng chệt, giếng trời nhỏ, chẳng cây cối trang trí gì, sân có duy nhất cái chum hứng nước, phòng ốc dọn dẹp sạch sẽ, thế là Vân Nương đã rất hài lòng rồi.
“ Cái này là do nể mặt con nên ngoại tổ phụ con mới ưu đãi mẹ đấy.” Vừa chỉ huy đám Tiền Đa Đa trải giường, Vân Nương vừa cảm khái nói: “ Nữ nhi về nhà mẹ đẻ, chẳng có gì quý giá, ngược lại ngoại sinh con thì người ta không dám xem thường.”
Điều Vân Chiêu hài lòng nhất là hôm nay được bữa cơm thịt nứt bụng, vừa xoa bụng thở vừa đáp:” Mẹ đừng dát vàng lên mặt con, con nhìn rõ lắm, người ta chẳng coi chúng ta ra gì, nhất là vị đại cữu làm ở nha môn án sát sứ, ăn xong chạy thật nhanh! Cứ như sợ chúng ta nhờ cậy gì ấy.”
“ Kỳ thực mẹ cũng có ý đó.” Vân Nương thở dài:” Từ tiên sinh nói, hai năm nữa thôi con có thể vào huyện học, phủ học, khi đó cần người bảo đảm, đại cữu con là nhân tuyển thích hợp.”
Với thái độ đám thân thích đó, nếu có việc cần cầu tới chắc chắn lên mặt làm nhục mẹ, Vân Chiêu không muốn thế, chuyện y tới Tây An chỉ là cái cớ phục vụ mục đích khác thôi: “ Mẹ đừng có lo, nếu được con muốn theo Từ tiên sinh học thêm vài năm, thậm chí muốn giữ luôn tiên sinh ở nhà mình. Tiên sinh trong huyện học, phủ học làm sao bì được.”
“ Con chưa tới huyện học, phủ học, sao nói thế được?”
Vân Chiêu không trả lời, mỉm cười đi ra ngoài, y tới Tần thị chẳng phải để bù đắp tình thân, đơn thuần là vì hứng thú với thư trai Tần thị mà mẹ từng kể.
Tần thị thích sưu tầm sách, hơn nữa sưu tầm ba đời rồi.
Khi Vân Chiêu bước vào thư trai, bị lượng sách vô biên ở nơi này làm thất kinh, từng kệ sách lớn kê sát trần, sày bày ngay ngắn trên giá, không thua kém thư viện lớn thời diện đại, đây là thể diện, cũng là tinh túy của của Tần thị, nhờ thế mà bọn họ làm gì sau lưng, đều bị số sách này che đậy hết.
Tàng thư là một chuyện vô cùng phí tiền, nhất là bản sách quý, bản độc nhất, bản tốt nhất, giá cao tới làm người ta tặc lưỡi.
Một bộ sách in thời Tống, cho dù ở thời Minh cũng là châu báu.
Thư trai Tần thị chỉ mở với nam tử, dù là Vân Nương cũng chỉ nghe nói, chưa bao giờ được vào.
Tần Lương đứng trên thang, đang chọn sách, cười thật thà, sau đó xuống thang đứng trước mặt Vân Chiêu, vẫn cười như thế.
Vân Chiêu lấy làm lạ, cố ý hỏi: “ Ngươi xem sách gì thế?”
Tần Lương lấy giấy viết ba chữ Nam Sơn Tập.
“ Ồ, ngươi không biết nói.”
"Biết, nhưng phạm vào gia pháp, cấm nói ba ngày." Tần Lương tiếp tục viết.
“ Nha hoàn ta kể ngươi nắm tay nó, ngươi bị phạt vì chuyện này à?”
Mặt Tần Lương tức thị mặt đỏ bừng, buột miệng nói: “ Không phải.”
Vân Chiêu quay đầu hỏi quản gia đưa mình tới đây: “ Hắn vi phạm lệnh cấm nói, phải phạt ra sao?”
Quản gia nhìn Tần Lương đang đùng đùng nổi giận, thở dài: “ Tiếp tục cấm nói ba ngày.”
Tần Lương cầm cuốn Nam Sơn Tập định ném, tay đã giơ lên rồi, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì, ôm sách húc văng Vân Chiêu như trâu điên, chạy khỏi thư trai.
“ Thế là yên tĩnh. “ Vân Chiêu thản nhiên nói với quản gia: “ Ta vừa tới Tây An, hết sức hứng thú với những thứ ở nơi này, hôm nay không xem kinh sử thi thư, chỉ muốn xem bố cục thành phòng của Tây An.”
Viên quản gia tựa hồ chẳng thích Vân Chiêu, thuận tay chỉ một cái giá sách, giọng đều đều: “ Đều ở đó, chỉ có thể xem ở đây, nếu làm tổn hại tới sách, không phải chỉ cấm nói ba ngày là xong đâu.”
Vân Chiêu ở trong thư trai suốt cả một đêm, viên quản gia không rời một bước, ở bên trông coi, như sợ y lấy trộm sách quý vậy, Vân Chiêu chẳng thèm để ý, trong thời gian đó, y nghiên cứu xong bố cục Tây An.
Khi mặt trời lên, Vân Chiêu ngửa mặt thở ra một hơi thật dài, gấp cuốn sách lại, dựa người vào lưng ghế, đung đưa chân trên không.
Thành phòng ở đây có thể nói là không một sơ hở, dù nhiều năm trải qua tu sửa, cũng vẫn kiên trì gìn giữ hệ thống phòng ngự ban đầu.
Muốn tấn công tòa thành này, ngoại trừ tử chiến ra thì không còn cách nào khác, cho dù là có nội ứng, cũng sẽ bị úng thành, dũng đạo của Tây An tiêu diệt.
Tòa thành này tập hợp kiến trúc xây thành của Trung Hoa, không chỉ phòng ngoại địch, mà còn phòng cả nội loạn.
Phòng ngoại địch thì kệ đi, chuyện này không ảnh hưởng mấy tới Vân Chiêu, nhưng phòng nội loạn thì đáng ghét, trừ khi Vân Chiêu biết bay, nếu không sau khi trộm đồ muốn ra khỏi thành, chỉ có cách đi qua cổng.
Y lại chẳng có tài qua năm ải chém sáu tướng, kế hoạch làm cường đạo trong thành coi như chính thức phá sản rồi, phải tìm cách phát tài khác thôi.
Một đồng tiền làm khó anh hùng.