Chương 075: Hoan lạc là thủ đoạn làm ăn tốt nhất. (2)
Vân Chiêu vừa xem cảnh náo nhiệt bên ngoài vừa ngoáy cái mông mỡ theo tiếng nhạc sôi động ở bên ngoài:” Cứ làm đi, trước tiên tìm một người Mông Cổ hoặc người Tạng không có gì cả, cho hắn một con ngựa, giao hẹn khi nào đưa hắn tấm lụa trắng thì hắn tặng lại con ngựa đó. Không thiệt đâu mà sợ làm đi, chọn người thật thà đáng tin vào.”
Vân Hổ nhảy dựng lên:” Không thể nào, một tấm lụa mà ngươi muốn đổi một con ngựa à?”
“ Làm gì có chuyện hay ho đó, một trăm người có một hai người tặng ngựa là lãi rồi, cứ làm đi.” Vân Chiêu tiếp tục thúc giục, trong đầu chưa gì đã ảo tưởng tới cảnh kỵ binh rầm rập xung trận:
Chưởng quầy do dự một lúc sau đó đi báo với Vân Nương, chuyện này làm sao ông ta dám tự ý chủ trương.
Vân Nương lát sau vội vàng chạy ra, vì nhìn thấy nhi tử bảo bối vỗ trán, có dấu hiệu muốn xỉu: “ Trời ơi, ta sinh ra một tên bại gia tử.”
Vân Chiêu chạy tới hiếu thảo vuốt ngực cho mẹ, đỡ ngồi xuống ghế, cười nịnh: “ Nếu không thì dừng lại ạ?”
Vân Nương trán lấm tấm mồ hôi, cắn răng xua tay: “ Nếu đã cho con làm rồi, vậy làm cho tới cùng, để con hiểu làm việc phải suy tính vẹn toàn, không được tùy tâm tùy ý, chỉ cần con học được bài học thì mẹ không thiệt.”
Vân Chiêu cười tới đôi mắt bị đống thịt trên mặt chèn ép thành cái khe hẹp: “ Nếu vụ làm ăn này mà lỗ, sau này con sẽ nghe mẹ, chuyên tâm học tập đi thi trạng nguyên.”
Nếu được thế cũng tốt, thiệt chút cũng được, Vân Nương vui vẻ nắm tay nhi tử: “ Mẹ biết con muốn lập uy, con có chí tiến thủ như vậy, tổn thất chút ngân lượng có là gì.”
Hai mẹ con đang thủ thì với nhau thì Tiền Đa Đa đi vào nói với trướng phòng đang không ngừng lau mồ hôi trán, giọng muốn lạc đi vì phấn khích: “ Cát Nhật Dát Lạp muốn mua 100 gói gia vị … hắn đồng ý, đổi, đổi bằng giá cừu”
Thành công rồi, Vân Chiêu hai mắt sáng rực, giơ ngón cái khen ngợi Tiền Đa Đa, đẩy vai trướng phòng còn đang ngây ra như phỗng: “ Mang cho người đó 120 gói gia vị, đốt một bánh pháo, làm khung cảnh huyên náo vào.”
Vừa mới nhảy múa một thời gian dài, hai má Tiền Đa Đa đỏ ửng, tản phát làn hơi thanh xuân tươi tắn, chóp mũi vẫn còn dính giọt mồ hôi trong veo, tiểu cô nương còn hưng phấn hơn cả Vân Chiêu: “ Thiếu rượu nữa, có rượu hiệu quả càng tốt.”
Vân Chiêu đột nhiên sinh cảm giác tri kỷ, ở đây mỗi nha đầu này chung cách suy nghĩ với mình, lấy khăn tay lau mồ hôi cho Tiền Đa Đa, hét lên với Phúc bá: “ Phúc bá, nghe thấy chưa, mua nhiều rượu vào, mang về bán cho họ.”
Tiền Đa Đa thấy Vân Chiêu tiếp nhận kiến nghị của mình cười với y một cái thật ngọt, đôi mắt cong vút lên như trăng non, đến y bị mẹ nhéo tai mới sực tỉnh, con hồ ly tinh lại chạy ra ngoài rồi.
Mặt trời lên giữa không trung, đây là lúc nóng nực nhất trong ngày, nhiệt tình của đám đông ngoài kia không hề suy giảm, Đại Soa Thị biến thành đại dương hoan lạc, biến thành nồi nước sôi sùng sục.
Sai dịch quan phủ phát hiện ra nơi này tụ tập số đông nhảy múa ca hát, hơn nữa đại đa số là dị tộc, sợ hãi chạy đi báo với tri phủ.
Hồng Thừa Trù nghe nói chuyện này cũng vội tới Đại Soa Thị.
Những người Mông Cổ, người Tạng thích vũ đạo, thích ca hát sau khi mua rượu uống, càng trở nên vui vẻ, tiếng ca cứ vậy nối nhau vang lên, các loại vũ đạo nhiệt tình nhất biểu diễn trên phố, làm đám đông vỗ tay reo hò.
Chưa bao giờ nhìn thấy cảnh từng đó tộc người khác nhau tụ tập một chỗ lại không có chút dấu hiệu gây chuyện nào, Hồng Thừa Trù không dùng tới vũ lực, sai nha dịch canh gác xung quanh, bản thân cũng thay quan phục ra, hòa lẫn vào đám đông xem náo nhiệt, chẳng mấy chốc nghe ngóng được Vân thị bán gói gia vị, lập tức liên tưởng tới thằng bé cổ quái kia.
Vân thị bán gói gia vị không rẻ chút nào, một gói gia vị một con cừu, cái giá này người Hán không chấp nhận, cho dù nó có thể nấu ra món ăn tuyệt thế, người Hán tối đa chỉ mua ăn thử.
Bản thân ông ta ăn rồi, thứ này chẳng có gì đặc sắc, nhà có tiền chẳng thèm, nhà không có tiền thì làm gì có thịt mà ăn, vậy mục tiêu của thằng nhóc đó là ...
Hồng Thừa Trù cũng đi mua một gói gia vị, hôm đó Vân Chiêu giấu giấu diếm diếm nên ông ta không biết có gì, mở ra xem không phát hiện có gì đặc biệt, nhưng mà rau khô cùng với miếng tương làm thành cao khiến ông ta chú ý, thấy thứ này thích hợp dùng cho quân dụng.
Nhìn các hỏa kế Vân thị dùng nụ cười sáng lạn nhất, chân thành nhất đeo từng tấm lụa trắng lên cổ người Ô Tư Tàng, người Mông Cổ, sau đó có người thậm chí đem luôn ngựa mình cưỡi tặng lại, không nhận không được, ông ta muốn lòi mắt ra ngoài.
Hồng Thừa Trù thu lại gói gia vị, lần đầu tiên quan sát kỹ những người dị tộc này.
Có lẽ hào sảng, nhiệt tình, vui vẻ mới là bản tính của họ.
…. ….
Cùng với ngày càng có nhiều hỏa kế chạy vào báo số gói gia vị bán được, ngay cả người luôn trầm tính nhất như Phúc bá cũng bị kỳ tích nho nhỏ của Vân Chiêu làm ra mà kích động không thôi, miệng hút thuốc với tốc độ nhanh chưa từng có, tay cầm tẩu run run.
Những người khác khỏi nói, trướng phòng tiên sinh hò hét khản giọng, chưởng quầy khóc hai lần, đám Vân Mãnh nhảy nhót, Vân Nương ôm nhi tử hôn liên hồi.
“ Phúc bá, Thát tử mà ông nói rốt cuộc là Kiến Nô hay là Mông Cổ Thát tử?” Phúc bá đột nhiên nghe Vân Chiêu hỏi thế, vội đáp:” Đại soái trước kia tác chiến với người Mông Cổ, về sau người Mông Cổ không quấy rối nữa, liền biến thành Kiến Nô.”
Vân Chiêu quay sang nhíu mày: “ Đó là do ông tự sửa đấy hả?”
Phúc bá giờ không dám xem nhẹ vị tiểu thiếu gia này nữa, cung kính đáp: “ Vì nước thủ biên, Thát tử tất nhiên là chỉ những kẻ địch tới xâm phạm.”
“ Vậy thì những kẻ kia thì sao? “ Vân Chiêu chỉ qua cửa sổ:
Vân Phúc chạy tới xem, nhìn thấy mấy người ăn mặc cao quý, đang quát tháo dùng roi đánh đám đông nhảy múa ca hát, khung cảnh bắt đầu hỗn loạn tiếng kêu khóc hòa lẫn với tiếng ca hát, đã có người ôm đầu bỏ chạy: “ Đó là quý nhân người Mông Cổ, đầu nhân của người Ô Tư Tàng, bọn chúng không dễ bị lừa đâu.”
“ Báo quan đi, nói là có người tùy tiện ẩu đả lương dân.”
“ Chúng đánh người Mông Cổ, người Ô Tư Tàng, có thể tộc nhân trong bộ tộc chúng, quan phủ có thấy cũng chỉ đứng xem náo nhiệt thôi.”
Đôi mắt vốn trắng đen rõ ràng của Vân Chiêu lúc này có sắc đổ, vung hai cánh tay mũm mỉm rống lên, bộ dạng như kẻ điên: “ Ta không cần biết, đám người đó làm hỏng chuyện làm ăn của ta, đút cho đám cẩu quan một ít tiền, bất kể thế nào cũng không thể để nơi này giải tán. Tặng rượu, tặng thịt, nếu ca cơ thanh lâu chịu tới ca hát nhảy múa thì ta cũng mời, mời hết ... Ta muốn toàn bộ người Mông Cổ thành Tây An đều tới đây, ta muốn tiền ...”
Phúc bá đưa tay ra chộp gáy Vân Chiêu: “ Thiếu gia, gặp chuyện cần bình tĩnh.”
Vân Chiêu gian nan quay đầu lại, mắt long sòng sọc: “ Ta không cần biết, giờ mau làm theo lời ta ... Mãnh thúc, Hổ thúc, Báo thúc, Vân Dương, Vân Quyển, tất cả chết đâu hết rồi. Phúc bá, ta nói cho ông biết, ông mà làm ta ngất đi, cả đời ta không tha thứ cho ông đâu.”
Phúc bá nghe vậy chỉ đành từ từ buông tay ra, mắt vẫn nhìn Vân Chiêu đầy lo lắng.