Chương 087: Thiên ý là lớn nhất. (1)
Lời của tiên sinh như sấm sét nổ bên tai, mới đầu nghe thì rất hưng phấn, càng nghe càng thấy tay chân lạnh dần, người trong lời miêu tả của tiên sinh là mình sao, mình làm có thể làm được.
Vân Chiêu gian nan nuốt nước bọt, tất cả những chuyện y làm cho tới giờ một phần là vì sinh tồn ở loạn thế, một phần khác trong lòng y vẫn âm ỉ cháy ngọn lửa, y không cam lòng bị ném tới thời đại này, vì thế y muốn trút giận, muốn trả thù, tuy y thực sự có chí dẫn mười vạn đạo phỉ tung hoành thiên hạ đấy. Nhưng sau đó thì sao, thì mặc xác nó, y chỉ muốn sống thật thống khoái thôi, còn làm hoàng đế cũng chỉ là câu nói vui của hai mẹ con, vì thế tiên sinh nghiêm túc vì mình bày mưu đoạt thiên hạ như thế, y nhất thời không biết làm thế nào, lắp bắp: “ Tiên sinh, học sinh chỉ là đứa bé ...”
Từ tiên sinh đưa hai tay gân guốc giữ cái đầu tròn tròn của Vân Chiêu, đôi mắt thâm thúy nhìn y, nói rõ ràng: “ Ngươi là một con lợn rừng thành tinh.”
Vân Chiêu lúng túng: “ Vậy vậy ...”
“ Ta muốn 1000 lượng bạc.”
“ Hả?”
Từ tiên sinh cười nhạt: “ Hừ, ngươi là tặc khấu, ta là đệ tử Nho gia, chớ mong ta vào ổ tặc của ngươi.”
Đột nhiên tiên sinh đổi giọng càng làm Vân Chiêu càng hoang mang không hiểu gì hết: “ Tiên sinh đã sống trong ổ tặc rồi, lại còn giúp học sinh bày kế …”
“ Đó là kế hoạch mà tiên sinh dùng để mở rộng tầm mắt cho học sinh, chỉ là bàn việc binh trên giấy thôi, có hiểu không? Đi đi, giờ vi sư có 1200 lượng bạc, ngươi có thể làm cho ta hai con sư tử đá với một cái đại môn rồi. “ Nhìn cái mặt thộn ra của Vân Chiêu, Từ tiên sinh có vẻ vui lắm, cười ha hả: “ Hàng chỉ bán cho một nhà, không khai trương thì thôi, khai trương sống đủ ba năm, đó là tình huống bây giờ của ngươi! Ngoài ra, bài tập của ngươi hôm nay là chép Long Trung Đối mười lần.”
Vân Chiêu đầu óc váng vất, bước chân xiêu vẹo như người say từ học đường đi ra, ra tới cửa còn loáng thoáng nghe thấy lão phó kia hỏi tiên sinh là y có phải là lợn rừng tinh thật không?
Đối với vị tiên sinh này, Vân Chiêu chưa bao giờ hoài nghi nhãn quang và trí tuệ của ông, từ lẫn trước y nói muốn thống nhất 72 cốc khẩu Tần Lĩnh, tiên sinh đã nghĩ tới nơi yếu địa Trần Thương.
Từ Trần Thương nghĩ tới đất Thục, rồi từ đất Thục nghĩ tới nuôi quân dưỡng sức, rồi lại nghĩ tới bình thiên hạ .... Chuyện Hán Trung thì tiên sinh không nói, đoán chừng là để cho Vân Chiêu tự suy nghĩ, thuộc về bài tập của y.
Chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra nữa, chỉ biết trước khi vào học đường, Vân Chiêu có 2000 lượng bạc, khi ra ngoài, y còn lại 1000 lượng.
Tiên sinh đúng là tiên sinh giỏi, chỉ là tốn tiền quá, đoán chừng sau này đại kế kiếm tiền của tiên sinh, cứ nhắm vào con cừu béo y mà xẻo.
Đầu óc nhất thời chưa tiêu hóa hết những lời tiên sinh nói, Vân Chiêu lại đi ra chỗ khảo hạch, đứng từ xa nhìn từng tráng hán cao lớn bị người ta đánh từ đài cao lớn, lòng tràn ngập thương xót.
Những người vẫn còn đang vì số tiền lương 300 đồng mỗi tháng mà đánh nhau vỡ đầu chảy máu, vậy mà vừa rồi một người đọc sách mặt mày hiền từ, nghi biểu đường hoàng, nói một tràng thôi đã đòi của Vân Chiêu 1000 lượng.
Trên đời này còn công bằng nữa không?
Tới trưa, Vân thị bao ăn, Vân Chiêu nhìn dáng ăn như bị bỏ đói lâu ngày của đám người đó, lập tức nhận ra tiền công quá cao rồi.
Trời ạ, người mà mỗi bữa có thể ăn cái bánh nướng to như cái mẹt thì không có tư cách lấy tiền lương.
Không được rồi, Vân Chiêu từ trong trạng thái như mộng du tỉnh lại, chạy uỳnh uỵch tới chỗ Vân Tiêu, không đợi hắn hỏi đã nói lớn: “ Buổi tối ăn cơm kê thôi.”
Vân Tiêu cười hăng hắc:” Người ta nhắm vào bánh nướng bột mì đen nhà ta mà tới, không có gì to tát, sau này cho ăn no thi thôi, chỉ là tiền công ... Chúng ta cứ nợ tạm, đợi chúng cướp được tiền hẵng phát.”
“ Còn tên Cao Kiệt kia đã tra ra rồi, tên đó trước kia ở Vị Nam làm tiêu sư, sau đó ngủ với lão bà của lão đại tiêu cục, tiêu cục lão đại muốn giết hắn, hắn bỏ chạy tới chỗ chúng ta cầu con đường sống, lai lịch thanh bạch, mặc dù sinh ở huyện Mễ Chi, nhưng không liên quan gì tới đám Lý Hồng Cơ.”
Vân Chiêu trừng mắt lên, loại như vậy vậy mà còn gọi là thanh bạch:” Tên này quen ngủ với lão bà cấp trên, sau này thúc cẩn thận.”
Vân Tiêu cười lớn:” Tiêu thúc của ngươi đời này không có lão bà, nếu ngủ với tình nhân của ta, sau này là hảo huynh đệ, tặng hắn là được, chẳng phải chuyện to tát.”
So với loại tặc khấu chân chính như Vân Tiêu, cái loại tặc khấu dở nạc dở mỡ như Vân Chiêu không đáng nói tới.
Người ta không cưới lão bà, nhưng thân là một trong số trại chủ, không thiếu nữ nhân, khuê nữ của của hắn cũng tên Vân Tiêu, là thất tỷ của Vân Chiêu, tướng mạo rõ ràng là không giống Vân Tiêu, xem ra cũng là kết quả của huynh đệ đồng lòng.
Có điều Vân Tiêu rõ ràng là coi khuê nữ có tên cùng âm mà không cùng nghĩa này như cục vàng vậy.
Lo khuê nữ vào đại trạch viện Vân thị sẽ bị ủy khuất, thường xuyên nhờ Vân Chiêu gửi chút vải vóc, thức ăn cho khuê nữ, tới khi bị Vân Nương mắng một trận té tát mới thôi.
Chuyện mà huynh đệ bọn họ chẳng bận tâm, tới chỗ Vân Chiêu thì không chấp nhận được.
Lão bà là lão bà, không phải đồ vật mà chia sẻ, lão bà của huynh đệ xinh đẹp thế nào y cũng không thèm, lão bà của mình xấu thế nào, người khác đụng vào, vậy thì phải chặt đầu chặt chân rồi bằm vằm xé xác.
Bởi thế Vân Chiêu thấy mình là một người rất truyền thống.
Đầu óc vẫn còn lẩn quẩn điều tiên sinh nói, hồn vía cứ sao ấy, chẳng biết đi đâu làm gì, thế là về nhà nằm dưới gốc cây hòe bắt đầu rụng lá, hưởng thụ ân điển cuối cùng của mùa thu.
Vân Nương đi qua, thấy nhi tử nhắm mắt ngủ, lấy một cái chăn mỏng đắp lên người.
Tiền Đa Đa đi qua, thấy Vân Chiêu béo như vậy vốn nóng rồi, liền lấy chăn đi, thấy đệ đệ nằm trên cái xe gỗ, đắp lên người đệ đệ.
Sau đó mười hai tỷ muội của Vân Chiêu, mỗi người vì biểu thị sự ôn nhu thiện lương của mình, mỗi người đều tới thể hiện sự quan tâm tới đệ đệ, thế là Vân Chiêu nằm dưới ánh mặt trời bị người ta đắp cho mấy lớp chăn, giày cũng bị cởi ra, cẩn thận đắp chăn lên.
Những chuyện này hai con ngan thấy rất rõ ràng, Vân Chiêu chẳng nhận ra.
Những lời tiên sinh nói với Vân Chiêu hôm nay gây chấn động cực lớn, vì thế y phải cẩn thận xét lại hơn ba nghìn năm lịch sử lại một lần.
Nhìn chung mà nói, tiên sinh nói không hề sai, nhưng đến Gia Cát Lượng tính toán còn có lúc sai, ai có thể ngờ tới sự kiện Mãn Thanh nhập quan.
Dị tộc xâm nhập Trung Nguyên, đều cướp bóc một phen rồi đi, từ khi có tiền lệ Mông Nguyên đứng chân ở Trung Nguyên, chỉ cướp bóc không nhập chủ đã thành thói quen rồi.
Vân Chiêu chỉ cần nghĩ tới cảnh kỵ binh bát kỳ Mãn Thanh rầm rộ nhập quan là sợ tới toát mồ hôi lạnh.
Nếu như mình thực sự làm như lời tiên sinh, đốt trụi sạn đạo Kiếm Các, biến đất Thục thành hệ thống riêng, vậy thì Mãn Thanh trong quá trình cướp bóc Trung Nguyên sẽ càng ngày càng cường đại, đợi Mãn Thanh hoàn thành nhất thống, mình sẽ thành bị vây trong góc chết.
Từ xưa tới nay dùng một mảnh đất mà đối kháng với toàn quốc rất ít tiền lệ thành công, Vân Chiêu cũng không muốn thấy Mãn Thanh tàn sát Trung Nguyên lần nữa.
Chuyện đã thành lịch sử đã đành, còn trơ mắt nhìn lịch sử tái diễn lần nữa thì đó là sỉ nhục với y.
Còn tranh thiên hạ? Tới nay đa phần giống câu nói đùa của y với mẹ thôi, mình có hùng tâm tới mức đó không? Có đủ quyết tâm đi tới mức đó không?
Vân Chiêu không trả lời được.