Minh Thiên Hạ

Chương 088: Thiên ý là lớn nhất. (2)

Chương 088: Thiên ý là lớn nhất. (2)
“ Cứu … cứu ....”
Giọng nói yếu ớt của Vân Chiêu từ dưới lớp chăn dầy truyền ra, giống như đang hô cứu mạng, Tiền Thiểu Thiểu quả đúng là tai rất thính, tuy đang mơ màng ngủ vẫn nhanh chóng bật dậy, chạy tới vứt hết chăn trên người Vân Chiêu ra, mới thấy y toàn thân ướt đẫm: “ Thiếu gia không nóng à?”
Vân Chiêu thở hồng hộc như con cá bị ném lên bờ: “ Hơi chút.”
Tiền Thiểu Thiêu khó hiểu: “ Nếu đã nóng vì sao còn đắp nhiều chăn như thế?”
Vân Chiêu ngồi bật dậy nhìn quanh hét lên: “ Ai, ai đắp cho ta nhiều chăn thế hả?”
“ Mẫu thân thiếu gia, còn có các tỷ muội nữa, ngoài ra nếu không có tỷ tỷ tiểu nhân giúp thiếu gia lấy đi một cái chăn, thiếu gia sẽ càng khó chịu. “ Tiền Thiểu Thiểu không quên tranh thủ thời cơ nói tốt cho tỷ tỷ:
Vân Chiêu nhìn đống chăn đủ mọi màu sắc hình dáng trên cái xe gỗ, dứt khoát nói: “ Tỷ tỷ ngươi không tốt đẹp gì đâu, cô ta lấy chăn trên người ta, nguyên nhân duy nhất là sợ ngươi lạnh.”
Tiền Thiểu Thiểu vội vàng chạy đi ôm đống chăn tới, đắp lên người Vân Chiêu.
Vân Chiêu bất lực nói: “ Ta chỉ trần thuật một sự thực không hề có ý trách ngươi.”
“ Là lỗi của tiểu nhân.”
Chỉ cần dính tới tỷ tỷ mình, thái độ của Tiền Thiểu Thiểu vô cùng nghiêm chỉnh, không cãi một câu.
Khi Vân Dương tới, Vân Chiêu đang ăn cơm, thế là hắn hết sức tự nhiên ngồi ăn cùng.
Vụ cướp trong thành Tây An, Vân Dương đích thân giết một tên hộ vệ, hắn được thưởng 20 lượng, trải qua sự kiện đó, một thiếu niên nông hộ thuần phác đã hoàn toàn biến thành một tên tặc khấu đích thực.
Giờ chuyện gì hắn cũng lấy Vân Mãnh làm tiêu chuẩn để học tập, sẵn sàng tiếp nhận sự nghiệp cường đạo trăm năm của Vân thị.
Thậm chí là cách ăn uống, trước kia hắn không đường hoàng ngồi ăn với Vân Chiêu thế này.
“ Nông cụ đã được nung chảy một đợt rồi, có được 6000 cân sắt tốt, chỉ cần luyện thêm là có thể làm áo giáp binh khí, ngươi thấy bao giờ bắt đầu thì được?”
“ Thợ rèn thì sao?”
“ Trong sơn trại của chúng ta có hai người miễn cưỡng dùng được, sau khi giết Bành hòa thượng, chỗ hắn nhiều thợ rèn, ta thử rồi, có thể dùng được, cho nên muốn bịt miệng hay không cần một câu của ngươi.”
Vân Chiêu lắc đầu:” Nhớ kỹ đây, phàm là công tượng, chúng ta không được giết một ai, chỉ được lung lạc, không được làm hại, trả thêm nhiều tiền lương một chút là được. Ta không tin họ sẽ phản bội chúng ta đi cáo quan.”
“ Bọn họ đều bị Bành hòa thượng bắt lên núi, cáo quan thì không, nhưng kiếm cơ hội để chạy thì nhất định có đấy. “ Vân Dương giọng lành lạnh, xem chừng nếu Vân Chiêu hạ lệnh giết, hắn cũng không phản đối:
“ Vậy thì bắt luôn gia quyến của họ lên núi, dù sao đều là người gần đây, chắc không khó. “ Vân Chiêu giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng:
“ Tốt, có câu nói này của ngươi là được rồi, sau này chỉ cần là người chúng ta cần đều bắt cả gia quyến lên núi cho gọn, kỳ thực bọn họ cũng chỉ muốn thế thôi.”
“ Sao vậy, ở dưới núi vẫn tốt hơn chứ?”
“ Dưới núi không cách nào sống nữa rồi, quan phủ đã lập Liêu thuế.”
“ Liêu thuế là cái gì?”
Vân Dương ăn nhoằng một cái đã xong, uống ừng ực hết cốc nước, còn đâu dáng vẻ chàng trai muốn theo đuổi học vấn nữa, quả nhiên máu cường đạo chảy sẵn trong thân thể tộc nhân Vân thị: “ Liêu Đông bình Kiến nô không có tiền, nghe cha ta kể, trước kia đã có Liêu thuế rồi, có điều không nhiều, một mẫu chỉ có một phân hai ly bạc thôi, cao nhất là một đấu mạch. Năm nay thì khác, Liêu thuê biên vào trong nhất điều tiên pháp, chỉ thu bạc, không thu lương thực, chỉ thu tiền, một mẫu thu những ba lượng bạc.”
Vân Chiêu vừa nghe đã muốn đập bàn rồi: “ Một mẫu ruộng làm sao sản xuất ra nổi ba lượng bạc chứ?”
(1 lượng (50g) = 10 tiền = 100 phân = 1000 li.)
Vân Dương nhún vai kiểu sao cũng được: “ Quan phủ thu như thế đấy, tiểu dân biết làm sao? Đại thái giám Hoàng Truyền Lượng đích thân đốc thúc, không nộp Liêu thuế thì bị quan phủ gông lại, khi nào nộp đủ mới thả người. Ta còn nghe nói có nơi thu Liêu thuế tới một mẫu 8 lượng, rõ ràng quan phủ không định để bách tính sống nữa.”
Vân Chiêu kinh ngạc đặt bát cơm xuống: “ Sao nhà ta không bị thu?”
“ Sao không? chủ gia Vân thị là quan thân, cho nên không thu, nhưng mà yêu cầu quyên góp, đại nương tử quyên 700 quan tiền, còn nhà ta tính ra phải nộp những 12 lượng bạc.”
“ Ngươi có định nộp không?”
Vân Dương chỉ vào mặt bản thân: “ Ngươi nhìn ta đi, trông ta giống thằng khờ không?”
“ Tất nhiên là không rồi. “ Xét theo nhiều tiêu chuẩn, Vân Chiêu liệt Vân Dương vào hàng có trí tuệ ở thời đại này rồi, dù sao hắn đã hoàn thành vỡ lòng, biết đọc biết viết, hơn 99% người dân Đại Minh:
“ Vậy thì vì sao ta phải nộp?”
“ Quan phủ tìm tới nơi thì sao?”
“ Ha ha ha, quan phủ có sức tìm tới Vân gia trang tử sao? Có bản lĩnh thì thu Liêu thuế của hai huyện Vạn Niên, Trường An đi mới gọi là giỏi. “ Vân Dương cười lớn, chẳng hề tỏ ra sợ hãi, ở huyện Lam Điền này giờ không còn thế lực nào khiến Vân thị phải lo ngại nữa, muốn diệt ai là diệt người đó: “ Lần này ta tới để nói với vị đại thiếu gia ngươi, tiểu dân hết đường sống rồi, sắp loạn rồi, sắp đại loạn rồi! Đã có người hô hào giết chết đại thái giám Hoàng Truyền Lượng! Những tiểu dân nhà có ruộng đều biết, chỉ có địa chủ không phải giao tiền các ngươi là chưa biết thôi.”
Vân Chiêu nghe Vân Dương nói thế sao còn ngồi yên được nữa, vội vàng sai Điền Thiểu Thiểu đi gọi Phúc bá tới, đem chuyện Vân Dương nói thuật lại lần nữa.
Phúc bá không nhiều lời, chỉ cái tẩu đang hút vào mặt Vân Dương, trầm giọng nói: “ Ngươi ngoan ngoãn ở lại trong trang cho ta.”
Vân Dương vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ lúc này cúi đầu không dám ý kiến nửa câu, làm Vân Chiêu cảm thán, uy còn chưa đủ.
Phúc bá lại nói với Vân Chiêu: “ Thiếu gia, đây chỉ là chuyện giữa quan viên và thái giám thôi, tiểu dân vô tri thành quân cờ trong tay người ta. Chúng ta cứ yên ổn mà đợi xem bọn chúng đánh lẫn nhau là được, không tham gia vào làm gì. Ha ha ha, một mẫu thu ba lượng bạc, xem ra đám quan viên bị thái giám ép không còn đường sống nữa, cho nên mới dùng chiêu này.”
“ Chuyện ngoài kia không liên quan gì tới chúng ta, đợi qua một thời gian nữa thái giám Hoàng Truyền Lượng bị bách tính đánh chết, Liêu thuế sẽ thu theo tỉ lệ trước kia, thậm chí là còn ít hơn mọi năm.”
Quả nhiên trong nhà có người già như có bảo bối, lời Phúc ba nói ra luôn mang theo sức mạnh làm người ta yên tâm.
Vân Chiêu vẫn còn mang theo tư duy đời sau, y sống ở trong thời đại chính trị là chuyện vô cùng nghiêm túc, làm gì có loại chuyện hoang đường này.
Theo tư duy nhất quán của y, bất kể quan viên hay thái giám, dám làm chuyện này cơ bản là muốn chết.
Lịch sử hay nói Minh mạt hỗn loạn, nhưng đó chỉ là câu chữ trên sách, giờ tận mắt chứng kiến mới hiểu thế nào là coi bách tính như cá thịt, thực sự không hề khoa trương, trong mắt đám người đó, bách tính chẳng là cái gì.
Thực sự ngu xuẩn, sau chuyện này nền thống trị của Đại Minh ở Thiểm Tây coi như hoàn toàn sụp đổ.
Bách tính không còn kính sợ quan viên nữa, hình tượng cao lớn của triều đình trong lòng bách tính Thiểm Tây sẽ tan thành trong sớm tối.
Tặc khấu vốn luôn ở thế yếu sẽ thừa cơ lớn mạnh.
Vân Chiêu phí hết tâm cơ, nhờ vận may cực lớn mới được thời cơ phát triển, nhưng đem so với lợi ích đám Lý Hồng Cơ nhận được từ biến động xã hội thì không cùng một đẳng cấp.
Thiên ý vẫn là lớn nhất.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất