Chương 086: … Đồ mưu thiên hạ.
Người trẻ tuổi bị đánh bay, dưới đài không ít nữ nhân ré lên che mắt, ai cũng cho rằng hắn xong rồi, không ngờ Vân Giao tới chỗ Vân Chiêu, thò tay vào túi đeo bên xe gỗ, móc ra một quả hạch đào, tay không bóp vỡ luôn, vừa ăn vừa nói: “ Người trẻ tuổi kia thắng rồi.”
Vân Chiêu hoài nghi chỉ tên gầy gò đó đang hộc máu: “ Hắn á?”
Vân Giao lại lấy một quả hạch đào khác: “ Vì sao hạch đào của ngươi ngon thế, vừa thơm vừa xốp.”
“ Cháu rang qua một lượt.”
“ Ra thế, người trẻ tuổi kia đang giở trò bịp đấy, máu là do hắn cắn lưỡi nhổ ra.”
Vân Chiêu nhìn không ra: “ Sao thúc biết?”
“ Đơn giản, nếu bị hộc máu thật, tức là phủ tạng bị thương rồi, không có sức mà leo cột đâu, lần trước ta bị người ta đập cho một chùy, phải nằm trên giường nửa tháng trời.” Đột nhiên uỳnh một tiếng, đại hán to béo không ngờ đang lúc dương dương đắc ý giơ tay chào xung quanh thì bị người trẻ tuổi kia cho mấy đấm vào mạng sườn, vừa gập người lại thì bị hắn vác lên ném xuống đài.
Kết quả bất ngờ này làm xung quanh xôn xao, đại hán cựa mình mấy lần không gượng dậy nổi, vươn tay về phía quản sự Vân thị, miệng không ngừng chảy máu:” Ta ... Ta bị gãy xương rồi.”
“ Thấy chưa, đó mới là hộc máu thực sự đấy, không bò dậy được đâu.” Vân Giao lấy quả hạch đào nữa:” Có cần ném ra ngoài trang không? Chắc là gãy xương sườn rồi, chữa trị phiền lắm, mà dù chữa khỏi cũng mất nửa năm mới dùng được.”
Vân Chiêu che miệng túi, không cho Vân Giao lấy hạch đào nữa, cái này do Tiền Đa Đa tốn công dùng cát nóng rang nửa buổi, không có nhiều:” Toàn lực chữa trị, cho dù không dùng thì cũng phải chữa trị xong mới đuổi đi.”
Vân Giao thô bạo cậy tay Vân Chiêu ra, đôi tay có thể giết cả cá sấu đó thì sao Vân Chiêu chống lại nổi, lần này hắn bốc luôn cả nắm lớn mới đứng dậy cười ha hả:” Biết rồi, biết rồi, cái này gọi là nhân nghĩa, ha ha ha ...”
Thấy đại hán khổng lồ được mấy gia đinh khiêng vào một gian nhà tranh dựng cách đài cao không xa, đám đao khách vươn dài cổ nhìn, thấy một ông già râu tóc bạc phơ trông có vẻ giống đại phu dẫn theo đứa bé theo hòm thuốc đi vào mới thở phào, tiếp tục nhìn lên võ đài.
Người trẻ tuổi ngực đeo bông hoa đỏ rực như trạng nguyên, ngựa cổ uống cạn rượu do mỹ nữ Vân thị đưa tơi, úp ngược bát cho mọi người xem, phía dưới hò reo vang dội.
“ Tên đó là ai thế?” Hạch đào của Vân Chiêu bị Vân Giao lấy hết rồi, y đành lấy hạt thông rang ra ăn, người Vân gia trang tử đều biết đại thiếu gia thích ăn vặt, mỗi lần lên rừng hái rau, kiếm củi, đào thuốc đều mang về rất nhiều:
Tiền Thiểu Thiểu chạy ù đi, sau đó về báo:” Thiếu gia, hắn là Cao Kiệt! Người Mễ Chi.”
Vân Chiêu sửng sốt tới nhét nắm hạt thông trả lại túi, hết Lưu Tông Mẫn, Hác Diêu Kỳ, giờ lại tới Cao Kiệt, sao mảnh đất này cứ mở mắt ra là thấy mấy tên cự khấu thế, vội bảo Tiền Thiểu Thiểu:” Bảo Vân Tiêu tra người này, tra kỹ vào, tên này hình như là người phía Lý Hồng Cơ, không thể không đề phòng.”
Tiền Thiểu Thiểu nói đơn giản:” Thiếu gia đã nghi thì giết đi là xong.”
“ Ngươi thấy làm thế là thích hợp sao?”
“ Dù sao thì cũng tốt hơn là hỏng việc rồi mới hối hận mà.”
Vân Chiêu lắc đầu:” Hắn là người thú vị đấy, cân nhắc một chút không sai.”
Tiền Thiểu Thiểu không nói nữa đi tìm Vân Tiêu ngay, Vân Chiêu rời xe gõ đứng dậy, đi vòng quanh hội trường một vòng, chuyên môn dừng lại trong đám người đeo hoa đỏ chốc lát, nhớ kỹ mặt bọn họ rồi quay về xe, đợi Tiền Thiểu Thiểu đẩy về học đường.
“ Ngươi đang chiêu binh mãi mã à?” Từ tiên sinh đang ngồi viết chữ, thần khí rất tốt, gương mặt lúc não cũng đăm chiêu giờ tươi tỉnh hồng hào hơn nhiều, lão phó ở bên mài mực, phối hợp ăn ý:
“ Dạ, ý chỉ của triều đình, hương dân có chức trách giữ đất, Thiểm Tây phải lập đoàn luyện.”
“ Đoàn luyện của ngươi lập nên rồi sẽ có trách nhiệm nghe quan phủ điều đi tiễu phỉ, chuyện này ngươi đã tính tới chưa?”
Vân Chiêu nhìn chữ tiên sinh viết là biết đời này mình được nửa bản lĩnh này là hài lòng:” Rồi ạ, nên đoàn luyện sẽ không bao giờ thành lập xong, luôn đang rèn luyện.”
Từ tiên sinh dừng bút: “ Cái cớ này không xong đâu, khi quan phủ muốn nhân thủ, bọn họ bắt cả khỉ trên rừng.”
Vân Chiêu ngẫm nghĩ:” Vậy chúng ta còn phải đánh nhau với đạo phỉ trên Nguyệt Nha Sơn, tiên sinh thấy cái cớ này thế nào?”
“ Ồ, nói vậy là Bành hòa thượng bị ngươi giết rồi à?”
“ Không ạ, là lão bà hắn giết.” Không biết vì sao, ở trước mặt tiên sinh, Vân Chiêu không muốn thành kẻ quá xấu xa:
“ Bành hòa thượng không thể chết.”
“ Hết cách rồi ạ, đầu của hắn bị người ta đập nát đem đi làm phân bón, tên đó sống không tốt, người oán hận quá nhiều.”
Từ tiên sinh lắc đầu, dừng bút lại: “ Ta nói hắn có thể chết, nhưng thanh danh không thể chết, Vân thị bây giờ mới bắt đầu gây dựng lực lượng, không thể gây chú ý, đáng lẽ ngươi nên làm thật bí mật, không nên để nhiều người biết hắn đã chết. Khi đó ngươi có thể phái người đi cải trang làm Bành hòa thượng, đối địch với Vân thị, sau đó dùng người cải trang làm Bành hòa thượng tiếp tục thôn tính các thế lực xung quanh.”
“ Như thế Vân thị có thể nấp đằng sau, thậm chí có thể liên kết với các thế lực khác chống lại Bành hòa thượng, chẳng phải ngươi có thể nắm được tình hình cả địch lẫn ta, thậm chí là quan phủ, mà không khiến phe nào đề phòng à?”
Vân Chiêu hít sâu một hơi, tiên sinh quả nhiên là cao kiến, chắp tay cúi đầu nghe chỉ bảo, làm theo lời tiên sinh nói, Vân thị không phải mang tiếng ác, còn có thể xin thêm hỗ trợ từ quan phủ để chống lại "tặc khấu", cuối cùng âm thầm lấy hết 72 cốc khẩu của Tần Lĩnh.
Từ tiên sinh đi tới bên giá sách, lấy ra một tấm bản đồ do mình vẽ trải ra bàn:” Kỳ thực Quan Trung không phù hợp, nơi này thời thái bình là chỗ tốt, tới khi chiến loạn liền thành nơi bách chiến, quá hỗn loạn. Quan Tây mới là yếu địa.”
Vân Chiêu nhìn bản đồ, thấy một đường thẳng từ Trần Thương tới Thục, dùng ngón tay chỉ Thục: “ Ý tiên sinh là bỏ Quan Trung, toàn lực mưu đồ đất Thục?”
“ Năm xưa tiên sinh ngươi thích du lịch thiên hạ, sau khi tới Kiếm Môn Quan nghe nói tới một bài thơ, ngươi muốn nghe không?”
“ Có ạ.”
Từ tiên sinh vuốt râu, khẽ ngâm: “ Thiêu sạch Kiếm Các bảy trăm dặm, đất Thục ắt thành vùng trời riêng. Xưa nay đất Thục sản vật phong phú, nhân khẩu đông đúc, là cơ nghiệp đế vương. Đó là lý do vì sao trong Long Trung Đối của Gia Cát Lượng có nói : Ích Châu hiểm trở, đất tốt ngàn dặm, là nơi trời ban, cao tổ từ đó mà thành đế nghiệp. Lưu Chương hèn nhát, Trương Lỗ ở phía bắc, dân giàu nước mạnh mà không biết vỗ về, bậc trí sĩ đều mong được minh quân. Tướng quân dòng dõi Hán thất, tín nghĩa khắp tứ hải, cầu hiền tài như khát nước, lại có hai châu Kinh, Ích, tây hòa tộc Nhung, nam vỗ về di Việt, ngoài kết giao Tôn Quyền, trong chăm sóc nội chính. Khi thiên hạ có biến chỉ cần phái một viên thượng tướng đem quân Kinh Châu hướng Uyển, Lạc, tướng quân suất lĩnh quân Ích Châu tới Tần Xuyên, bách tính ắt mang thức ăn ra nghênh đón. Như thế, bá nghiêp ắt thành, Hán thất có thể hưng.”
Vân Chiêu ngây ra nhìn tiên sinh, tựa hồ nhìn thấy Gia Cát Lượng đứng trong lều cỏ bày kế chia ba thiên hạ.
“ Trăm nghìn năm qua, vật còn người mất, thế nhưng núi sông không hề thay đổi, đạo lý thời cổ dùng vào hiện giờ vẫn hữu hiệu, chỉ cần dựa vào thời sự mà điều chỉnh chiến lược, vẫn có thể quản lý thiên hạ.”
“ Ngươi không giống với những tên tặc khấu khác ở một điểm lớn nhất, đó là người còn ít tuổi, khi đám tặc kháu kia chinh chiến cả đời tới lúc giả nua ốm yếu thư là lúc ngươi hùng tư bộc phát. Khi đó giang sơn Đại Minh ắt chia năm xẻ bảy, triều đình ắt lung lay tận gốc, đám lão tặc không còn hùng tâm tráng chí, bắt đầu buông thả hủ bại.”
“ Tới khi đó nếu húng tâm của ngươi không đổi, khổ công gây dựng 20 năm, đợi đại quân của ngươi rời Trần Thương, ắt cuốn phăng cả thiên hạ.”
“ Khi đó họ Vân ngươi không phải không có cơ hội trị vì thiên hạ.”
“ Cho nên lúc mới bắt đầu ngươi phải biết cách che dấu, thu lại móng vuốt của ngươi, rụt lại đôi cách của ngươi, phải biết nhịn chuyện không thể nhịn, khi phong quang để người khác đứng trước, khi kiêu ngạo để người khác kiêu ngạo hơn.”
“ Không hưởng thụ, không tôn vinh, phải tương thân với bằng hữu, phải tương ái người nhà, phải biết thấu cảm bộ hạ, đặt cái chung lên bản thân, lập thân đường hoàng, làm việc công chính. Phải biết kết thiện duyên, mưu lợi cho người thiên hạ, chiếm lấy cái danh đại nghĩa, đặt mình vào chỗ lương thiện.”
“ Tuy là cự khấu, nhưng không được làm chuyện cướp bóc đốt phá, mọi việc đặt bách tính lên đầu, sẽ có vô số người nguyện vì ngươi mà chết.”
“ Đợi khí số Đại Minh hết, thiên thời, địa lợi, nhân hòa ở trong tay ngươi, chỉ cần ngươi dùng người không có vấn đề lớn, không phạm sai lầm lớn, có thể đồ mưu thiên hạ.”