Chương 090:Năm Sùng Trinh thứ 2. (2)
Từ tiên sinh bật giây cung một cái, cố tình háy mắt với Vân Chiêu đang thộn mặt ngây ra đó: “ Thư sinh không hẳn là trói gà không chặt nhỉ? Có một điều chắc ngươi chưa biết rồi, xạ thuật, võ kỹ đều là môn học bắt buộc ở thư viện Ngọc Sơn đấy, ngươi có giỏi thì cứ tới ...”
Cơ mặt Vân Chiêu không ngừng co giật ... Con chó vàng đáng chết tha về con chim nhạt đáng chết, không ngừng gặm chân nó, có cổ dài con nhạn lắc qua lắc lại, giống đang tố cáo vận mệnh bất công.
“ Khi ngươi và mẫu thân ngươi tới thư viện, nếu chẳng phải gặp đúng lúc ta ăn thứ không sạch sẽ bị đau bụng suốt ba ngày tới kiệt sức, há dễ dàng đồng ý tới một nhà địa chủ dạy học cho trẻ nhỏ? “ Nỏi rồi Từ tiên sinh lại xoa cái đầu tròn của Vân Chiêu: “ Sau này trước khi đồng ý với yêu cầu của người khác thì phải tự cân nhắc kỹ càng, đừng có nghĩ rằng mình được lợi, khi ngươi có ý nghĩ đó chính là lúc ngươi đang thua thiệt đấy.”
Vân Chiêu chẳng còn hứng thú đi săn nữa ... Nhìn bóng lưng tiêu sái bỏ đi của tiên sinh, y giơ cung nhỏ, lắp mũi tên dài một xích, kéo cánh cung làm bằng gỗ mềm, viu một tiếng, tên bay đi, chỉ tiếc là cung bay được có hơn chục mét đã rơi xuống.
Thực tình mà nói, quan hệ giữa học sinh và tiên sinh chính là lừa gạt lẫn nhau.
Tiên sinh thường dùng những đạo lý to lớn mà chính bản thân mình cũng không tin để lừa học sinh, học sinh thường thường giả vờ bị tiên sinh lừa, làm như đã lĩnh ngộ những đạo lý kia, sau đó khi rời trường, đem những đạo lý đó dùng ngược lại, thường thu được hiệu quả bất ngờ.
Khi Vân Chiêu tưởng rằng hùng tài đại lược của mình đã làm cảm động tiên sinh, rốt cuộc bị người ta lừa một cú lớn.
Xây dựng lại thư viện Ngọc Sơn là giấc mộng của Từ tiên sinh, là chấp niệm của ông, giúp đỡ Vân Chiêu chỉ là chuyện thuận tiện mà thôi, dù sao học sinh sau này ông dạy cũng cần lối ra.
Vân Chiêu bất kể nhìn thế nào cũng là mục tiêu tốt.
Quan trọng nhất, y là đại sư huynh của thư viện Ngọc Sơn, có tầng quan hệ này, học sinh thư viện sau này vào đội ngũ của y, nhất định là ổn thỏa nhất.
Cho dù Vân Chiêu không thể thành đại nghiệp, y cũng có thể cống hiến lớn cho thời gian đầu gây dựng lại thư viện.
Tình nghĩa giữa Vân Chiêu và Từ Nguyên Thọ tất nhiên là sâu đậm, nhưng chuyện lớn thế này không thể gửi gắm vào tình nghĩa, dù Vân Chiêu hay Từ Nguyên Thọ cũng sẽ không làm như thế.
Đôi bên cùng có lợi mới là đạo giữ quan hệ lâu dài.
….. …..
Năm Sùng Trinh thứ 2 đối với vị tân hoàng đế trẻ tuổi Chu Do Kiểm mà nói, lại trôi qua hết sức chậm chạp, bởi vì cái năm này vô cùng yên bình, còn hắn sốt ruột đợi năm mới tới.
Khi Chu Do Kiểm lên ngôi thì vương triều đã sa sút lâu rồi, gia gia hắn những năm cuối đời lởi lỏng chính sự, sa hoa hưởng lạc, tạo gánh nặng cực lớn quốc khố. Cha hắn lên ngôi, chưa được một tháng thì bất ngờ qua đời để lại triều chính chưa kịp ổn định lúc giao thời đã lại lần nữa hỗn loạn, huynh trưởng hắn tiếp thế, bảy năm làm hoàng đế là bảy năm làm thợ mộc, triều chính hoàn toàn rơi vào tay đám thái giám Ngụy Trung Hiền.
Hoàng đế trẻ lên ngôi lúc quyền lực thái giám Ngụy Trung Hiền tới tột đỉnh, vật cùng tất phản, lợi dụng nội bộ phe thái giám, hắn nhanh chóng dùng thủ đoạn quyết liệt thanh trừ toàn bộ phe cánh Ngụy Trung Hiền, khôi phục danh dự cho người bị bức hại, khiến lòng người khâm phục.
Khi hoàng đế trẻ dần quen với cuộc sống của một hoàng đế bắt đầu hừng hực khí thế thực hiện cải cách, chăm chút triều chính, thức khuya dậy sớm, đang đợi qua năm mới khí tượng mới công bố chính sách của mình thì cảm thụ được hơi lạnh ở sau lưng.
Năm này Hoàng Thái Cực đã chinh phục được Triều Tiên, ép Triều Tiên bỏ đi niên hiệu Sùng Trinh, sau khi nghe tin này, vị hoàng đế trẻ tuổi hạ lệnh xử tử Dương Hạo.
Điều này khiến nhân vật là nguyên nhân của thảm bại trận Tát Nhĩ Hứ bị cách chức năm Vạn Lịch từ 47, bị giết vào năm Sùng Trinh thứ 2, nghỉ ngơi tới 10 ngăm trong tù.
Ngày Dương Hạo bị xử tử, bầu trời không quang cũng chẳng âm u, thậm chí ngay cả gió cũng không có, sau khi đầu người rụng xuống, vì lỗi của đao phủ, máu của ông ta không hoàn toàn chảy vào bình sứ Thanh Hoa, làm nhuộm đỏ cả mảnh đất.
Ngày 26 tháng 10, Hoàng Thái Cực suất lĩnh quân Bát Kỳ, chia binh làm hai đường, vòng qua Mông Cổ, tấn công quan ải Trường Thành là Long Tỉnh Quan và Đại An Khẩu, tập kích kinh sư từ phía bắc.
Ba ngày sau Hoàng Thái Cực đã thành công đột phá Trường Thành, vì thế ngày 30 tháng 10, dẫn binh tới thành Tuân Hóa. Tuân Hóa nằm ở phía đông bắc, cách kinh sư 300 dặm, kinh sư báo nguy!
Ngày 29 tháng 10, Kế Liêu đốc sư Viên Sùng Hoán từ Ninh Viễn tới Sơn Hải Quan, giữa đường nhận được tin quân Hậu Kim đã đột phá phòng tuyến phía bắc Trường Thành, khẩn cấp an bài Sơn Hải Quan tổng binh Triệu Tuất Giáo lĩnh 4000 khinh kỵ, ngày đêm tới Tuân Hóa kháng cự tiên phong quân Hậu Kim. 05 tháng 11, Viên Sùng Hoán suất lĩnh đám tướng lĩnh Tổ Đại Thọ dẫn 9000 khinh kỵ cấp tốc về kinh sư.
Triệu Suất Giáo đi liền ba ngày đêm, hành quân 350 dặm, ngày 4 tháng 11 tới Tuân Hóa, gặp phải quân Hậu Kim, huyết chiến tới chết, toàn quân bị diệt.
Ngày 20 tháng 11, đại quân Hoàng Thái Cực tới ngoài thành Bắc Kinh, tướng Minh là Mãn Quế, Hầu Thế Lộc không địch nổi, lui vào úng thành.
Ngoài Quảng Cử Môn, thiết kỵ Quan Ninh của Viên Sùng Hán gặp phải quân Hậu Kim, Mãng Cổ Nhĩ Thái suất lĩnh quân Tứ Kỳ tấn công.
Viên Sùng Hoán chỉ huy Tổ Đại Thọ, Đới Thừa Ân, Vương Thừa Dận tạo thành trận địa hình tam giác chống lại mấy vạn quân Hậu Kim. Kịch chiến bốn canh giờ, từ giờ Ngọ một khắc tới giờ Dậu ba khắc, Viên Sùng Hoán người trúng nhiều mũ tên, vì mặc trọng giáp nên không bị bắn xuyên, trong chiến đấu bị địch vung đao chém, may có gia thần Viên Thăng Cao lấy đao chặn được, thiếu chút nữa mất mạng.
Sau đó quân Hoàng Thái Cực dần không chống đỡ được, lần lượt A Ba Thái, A Tể Cách, Tư Cách Nhĩ bị thiết kỵ Quan Ninh đánh bại ... Đêm khuya, Viên Sùng Hoán suất lĩnh 500 hỏa pháo thủ, bắn doanh trại Hoàng Thái Cực từ bốn phía, quân Hoàng Thái Cực đại loạn, rút hết khỏi thành Bắc Kinh, lập tức trở về phương bắc.
Mùa đông tháng 11 năm Sùng Trinh thứ 2, Hoàng Thái Cực điều binh ồ ạt nam hạ, kinh sư nguy cấp.
Vì giữ Bắc Kinh, triều đình khẩn cấp điều quân đội bốn phương tới Bắc Kinh phòng thủ.
Biên quân Cam Túc nơi có Lý Hồng Cơ theo tham tướng Vương Quốc tiến về phía kinh sư, trên đường qua Kim huyện, các binh sĩ yêu cầu phát lương, thế nhưng Vương Quốc ăn bớt không phát.
Vì thế Vương Quốc và huyện lệnh đương địa bị giết, binh dân phát động binh biến.
Năm Sùng Trinh thứ 2, Trương Bình Trung mật mưu tạo phản, bị hương thân biết được, hương dũng vây bắt thất bại, hắn trốn mất tích.
Tháng 12 năm Sùng Trinh thứ 2, có tin đồn Viên Sùng Hoán và Hoàng Thái Cực có giao ước ngầm với quân Hậu Kim, bách quan đàn hặc, Viên Sùng Hoán vào ngục.
Cũng vào tháng 12 năm Sùng Trinh thứ 2, Ngô Trường Bá cùng cữu phụ Tổ Đại Thọ về kinh cứu viện, thắng liền hai trận ở Quảng Cử Môn, Tả An Môn, lập được đại công.
Không ngờ rằng bị coi là gian tế, phải ngủ tại hào ngoài thành nửa tháng, quân kinh sư ném gạch đá xuống chết mất 3 người, tinh nhuệ rời thành chém chết 6 người, binh sĩ tuần đêm bị giết hoặc tống tiền, đợi Viên Sùng Hoán bị vào ngục, các tướng đều tâm tàn ý lạnh, không nghe hiệu lệnh Tổ Đại Thọ nữa, quân sĩ bỏ chạy.