Minh Thiên Hạ

Chương 089: Năm Sùng Trinh thứ 2. (1)

Chương 089: Năm Sùng Trinh thứ 2. (1)
Năm Sùng Trinh thứ 2 với Vân thị mà nói là năm nhiều sự kiện.
Sau khi Bành hòa thượng bị tiêu diệt, lại thêm Vân thị tọa trấn, tuyển mộ thêm một đám đao khách, không thế lực nào dám nhăm nhe huyện Lam Điền nữa, nơi này trở thành chốn đào viên hiếm có giữa thời buổi loạn lạc.
Thời gian trôi đi, tháng 9 năm Sùng Trinh thứ 2, bất kể năm qua thế nào, vụ thu hoạch mùa thu mà tất cả mọi người cũng đã tới, Vân gia trang tử lại được một phen tấp nập.
Đám Vân Mãnh công khai dẫn người xuống núi, thế nên kê cốc ngoài ruộng đã thu hoạch chẳng mấy chốc thu hoạch xong, đợi chim sẻ mổ hết cốc sót lại ngoài đồng ruộng thì sương thu cũng đã xuống.
Đồng ruộng trơ trụi, chim chóc bay về phương nam tránh rét, thi thoảng có một hai con nhạn lẻ bầy kêu lớn bay xẹt qua bầu trời, cho dù cả thợ săn lòng dạ sắt đá nhất cũng không nở buông dây cung.
Trên mặt đất cỏ héo úa, cây cối điêu tàn, màu vàng ảm đạm thành màu sắc chủ đạo của mùa thu, ở mảnh đất Quan Trung này, thêm vào màu đất vàng, khung cảnh ấy chỉ khiến người ta liên tưởng tới hai chữ đói kém thôi.
Viu, Vân Chiêu chĩa cái cung nho nhỏ lên trời bắn một phát, mũi tên phát ra tiếng kêu xé gió cũng có chút uy lực đấy, song chẳng tới được chỗ con nhạn, nó kêu một tiếng như để chế nhạo tên thợ săn không biết tự lượng sức, Vân Chiêu bực tức nói với tiên sinh: “ Chim sợ tiếng cung chỉ là truyền thuyết thôi, tiên sinh, kinh sách nói láo.”
“ Khi Chiến Quốc Sách hoàn thành thì chính là thời đại thuyết Trang Chu thịnh hành, cái thời mà cá phương bắc còn dài ngàn dặm vậy thì chim sợ tiếng cung có là gì? Cái gọi là ‘đại nhân’ là phải làm việc khác số đông, ‘đại nhân’ làm việc không đủ lớn, nói lời không đủ chấn kinh, làm sao nổi bật lên cái nhỏ bé của ‘tiểu nhân’?” Từ tiên sinh nói bất kỳ điều gì cũng có dẫn chứng, lý luận chặt chẽ:
Hôm nay trời đẹp, gió thu như dòng suối mát thoảng qua đồi trọc, bụi cỏ cao nửa người xào xạc lay động, bầu trời cao vời vợi, hai sư đồ đi săn, tới thời điểm này nửa ngày rồi còn chưa có thu hoạch gì, Vân Chiêu hạ cung xuống, khinh bỉ nói: “ Cho nên Liêu thuế mới biến thành một mẫu thu ba lượng bạc? Đó là cách ‘đại nhân’ làm việc sao?”
Từ tiên sinh giương cung lớn nhưng chưa bắn, vẫn tìm kiếm mục tiêu thích hợp: “ ‘Đại nhân’ dùng cung lớn, ‘tiểu nhân’ dùng cung nhỏ, đó là do năng lực. ‘Tiểu nhân’ làm chuyện ‘đại nhân’ có thể làm, tất nhiên thành ‘đại nhân’, ‘đại nhân’ làm chuyện ‘tiểu nhân’, sẽ thành tiểu nhân.”
“ A Trệ, chuyện trên thế gian này không có gì là vĩnh hằng bất biến, mọi chuyện luôn thay đổi, nên Binh Pháp mới nói ‘binh vô thường thế, thủy vô thường hình’, người dụng binh cũng giống như thế nước chảy, luôn vô định, vô hình tuỳ cơ ứng biến, không có khuôn làm mẫu.”
“ Tuổi ngươi còn nhỏ mà đã quá cố chấp rồi, tựa hồ có thứ gì đó khống chế hành vi của ngươi, ngươi lại rất mê tín vào nó, sao ngươi có thể xác định nó là chính xác?”
Vân Chiêu ngoài bội phục thì chỉ biết bội phục thôi, tiên sinh thực sự sinh không đúng thời, cung kính chắp tay: “ Trong đầu học sinh bỗng nhiên có nhiều thứ khó hiểu lắm, đến chính bản thân học sinh đôi khi cũng thấy mình là yêu tinh.”
“ Ha ha ha, đó chính là thiên thời. “ Từ tiên sinh ngửa mặt lên trời cười dài, không vì câu trả lời hoang đường này mà nghi ngờ, chép miệng luyến tiếc: “ Đột nhiên ta thấy, trước kia đỏi ngươi 1 vạn lượng bạc là quá ít.”
Vân Chiêu cũng toét miệng cười: “ Học sinh cũng thấy thế đấy.”
Từ tiên sinh mắt hướng về phía Ngọc Sơn quanh năm ẩn hiện trong sương mù, nụ cười trên môi mất dần: “ Trước kia cùng ta giữ thư viện Ngọc Sơn có bảy người, về sau vì đủ loại sự việc, chỉ còn lại một mình ta. Những người đó khi đi, ai cũng đứt từng khúc ruột, ta muốn hỏi ngươi một câu, nếu như ta triệu tập họ về, ngươi có gánh nổi không?”
Bây giờ Vân Chiêu thiếu nhất là người có học vấn như Từ tiên sinh, loại như Vân Mãnh lại quá thừa, vỗ cái bụng mỡ đảm bảo ngay: “ Tiên sinh, học sinh có thể ngày ngày ăn cơm kê, thậm chí ăn ít đi để nhường cơm cho họ cũng không sao hết.”
“ Được rồi, 1200 lượng đưa ngươi không cần vội sửa đại môn nữa, tu sửa lại mấy toàn điện đổ nát đi, rồi tích trữ thêm ít lương thực, chuẩn bị bút giấy mực, ta sẽ mở lại thư viện Ngọc Sơn. “ Từ tiên sinh nói mấy câu cuối đầy hào khí:
Vân Chiêu ngước mắt nhìn vị tiên sinh thân hình chẳng mấy cao lớn này, mắt ươn sướt, lần đầu tiên cam tâm tình nguyện quỳ cả hai chân xuống, dập đầu liên mấy cái.
Từ tiên sinh đỡ Vân Chiêu lên, nghiêm khắc nói: “ Đời này ta đã hứa nguyện vì thư viện Ngọc Sơn rồi, sẽ không tới dưới trướng ngươi nghe sai bảo đâu.”
“ Học sinh hiểu, con xin thề ở đây, đời này không phụ thư viện Ngọc Sơn, không phụ tiên sinh, nếu trái lời bị Thiên Lôi đánh chết.”
“ Được, ta nhớ rồi, trời đất đã nhớ rồi, cả quỷ thần cũng đã nghe thấy lời của ngươi, trừ cái đó ra, ta còn muốn của ngươi một đặc quyền.”
“ Tiên sinh cứ nói.”
“ Từ nay về sau, một khi ngươi có thành tựu, ta muốn chính lệnh của ngươi không được tiến vào thư viện Ngọc Sơn.”
Vân Chiêu trầm mặc một hồi: “ Xin tiên sinh nói ra lý do.”
Từ tiên sinh khẽ bóp bả vai nhỏ bé của Vân Chiêu: “ Nếu ngươi đồng ý ngay, ta sẽ không yên tâm, ngươi trịnh trọng như vậy, còn hỏi lý do, ta vui mừng lắm, được, ta sẽ cho ngươi biết lý do.”
“ Thư viện Ngọc Sơn là nơi bồi dưỡng anh tài thiên hạ, ở nơi này bọn ta cho phép tất cả mọi người được nói lên suy nghĩ của mình, cho phép làm theo bất kỳ phỏng đoán nào, không vì phỏng đoán của họ đi trái chính lệnh của ngươi mà bị đao phủ kề đao lên cổ.”
“ Học vấn là gì? Học vấn là suy đoán, là tưởng tượng, tìm ra đạo lý từ trong chuyện hoang đường nhất, tìm ra chân lý từ trong luận điệu đại nghịch bất đạo. Tìm kiếm sự vĩnh hằng trong một thoáng linh cảm, thăm dò tự nhiên giữa lời mê sảng.”
“ Chính lệnh của ngươi chỉ là chính sách nhất thời, không phải thứ muốn đời không đổi. Cho nên ta không muốn chính lệnh của ngươi vào thư viện, ta cũng sẽ ước thúc học tử, ở thư viện có thể tự do, rời khỏi thư viện là ngang với vào thế tục, không được thư viện bảo hộ.”
“ Tất nhiên những kẻ phạm pháp cũng không thuộc phạm vi bảo vệ của thư viện.”
Vân Chiêu thoáng ngây người, bảo sao người trí tuệ như tiên sinh lại sống gian nan như thế này, té ra lại mang tư tưởng cởi mở như vậy, ở thời đại tôn ti quy củ nghiêm ngặt này đúng là dị loại: “ Được, học sinh hứa với tiên sinh, mặc dù Vân Chiêu này không phải là người lòng dạ rộng rãi, nhưng một tòa thư viện Ngọc Sơn thì vẫn dung nạp được. Nếu tiên sinh đã đỏi hỏi đặc quyền, vậy cho phép học sinh cũng mặc cả một chút.”
Tử tiên sinh phóng khoáng phất tay: “ Cứ nói, kết quả thương lượng ra mới là kết quả tốt.”
“ Nếu như có kẻ nào chửi học sinh, hắn sẽ không được trốn trong thư viện tiêu diêu tự tại, tiên sinh phải cho con cầm gậy lên đích thân giáo huấn hắn.”
“ Ha ha, ngươi đúng là không có lòng dạ rộng rãi, đan đả độc đầu chứ?”
Vân Chiêu gật đầu: “ Một chọi một.”
“ Được, ta đồng ý.” Từ tiên sinh không ngờ điều kiện của Vân Chiêu lại là như thế, từ miệng phát ra tràng cười sang sảng, tiếng cười chưa kết thúc đã giơ cung lớn, chỉ thấy tay ông cong lại như chớp rồi viu một phát, ánh hàn quang lao vút đi.
Ánh mắt Vân Chiêu truy theo ánh hàn quang, chỉ thấy một con nhạn lẻ bầy đang bay chợt như bị điện giật, khựng lại giữa không trung, kêu thảm thiết ra sức vỗ cánh, chẳng được mấy cái đã rơi thẳng xuống.
Con chó vàng bên cạnh Từ tiên sinh lao vút đi, đuổi theo chấm đen đó.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất