Chương 121: Không ai chịu ai.
Đúng là một lời thành sấm, Vân Chiêu xua tay liên hồi, chính vì thói cứng đầu không chịu lùi bước này về sau ông ta bị Mãn Thanh bắt được, thành bi kịch đời người:” Đại nhân, nếu có một ngày ngài gặp phải kẻ địch không thể đánh bại, nhớ bỏ chạy, Đại Minh bao la, không cần để ý thành bại một vùng, còn núi xanh lo gì không có củi đốt.”
Hồng Thừa Trù mỉm cười hỏi:” Lễ ký - Khúc lễ có nói: Quốc quân tử xã tắc, đại phu tử chúng, sĩ tử chết, tiên sinh ngươi đã dạy chưa?”
Vân Chiêu lắc đầu.
“ Ý nói quân vương nên vì bảo vệ xã tắc mà chết, bậc đại phu nên suất lĩnh dân chúng bảo vệ quốc gia, tới khi bản thân chiến tử, sĩ nhân phải bảo vệ pháp điển mà chết. Lễ chính là học vấn mà Hồng mỗ cầu học, không thể làm trái.”
Vân Chiêu thở dài không khuyên nữa.
Hai người đều thích nhìn chồi non nảy mầm vào mùa xuân, cũng thích cảnh nước chảy qua kênh tới đồng ruộng, thích ngửi mùi đất thoang thoảng vị cỏ xanh, nhất thời đi mãi, quên mất bản thân ở đâu.
Khi ngọc mễ đã dâm chồi, mầm khoai lang đã nhú, khoai tây cũng mọc lá mới, đảm bảo những lương thực mới đang phát triển tốt, Hồng Thừa Trù dẫn đại quân của ông ta rời khỏi huyện Lam Điền, tình hình tặc khấu ở một dải Duyên An đang vô cùng nghiêm trọng, dù muốn tận mắt nhìn những cây lương thực này lớn lên đơm hoa kết quả, song hoàn cảnh không cho phép vị quan lớn thực hiện mong ước đơn giản ấy.
Vân Chiêu không đi tiễn, nếu như không phải y nhớ rõ lịch sử có ghi Hồng Thừa Trù đầu hàng Mãn Thanh, còn là một trong kẻ đầu hàng tai tiếng nhất lịch sử, y nhất định coi người này là tri kỷ.
Không còn đại quân đồn trú nữa, chỉ trong một đêm huyện Lam Điền đã thể hiện sức sống nên có của nó.
Rất nhiều người lén lút tới xem ruộng Vân thị, ngọc mễ mới mọc trông rất giống cao lương, chỉ là chắc khỏe hơn một chút, theo kinh nghiệm của nông hộ có vẻ sẽ là cây lương thực tốt đây.
Đám đông xúm xít chỉ chỏ bàn tán, song người thời này ý thức tốt, nông hộ quý trọng cây giống, không ai tùy tiện nhổ lên.
Có điều khi điền hộ của Vân thị tỉa cây đảm bảo không gian sinh trưởng không bị thiếu dinh dưỡng làm phát triển không tốt, những mầm non bị điền hộ loại bỏ, bọn họ cẩn thận nhặt về, trồng thử trong ruộng nhà mình.
Dây khoai lang còn chưa mọc lên, không tiện giâm cành, còn mầm khoai tây đã thể hiện sức sống mạnh mẽ của nó.
Trong vườn hoa Vân thị chủ yếu trồng rất nhiều ớt và cà chua, do cây còn chưa lớn, cả hoa viên trông trơ trụi, chỉ thưa thớt có chút màu xanh.
Vân Chiêu chẳng thích cơm du tiền, thứ này trước kia y ăn quá nhiều rồi, nên chẳng còn thấy mới mẻ gì nữa.
Tiền Thiểu Thiểu thì cực kỳ thích, đám Vân Dương, Vân Quyển tới Vân thị ăn trực cũng thích mê, bọn chúng ngồi trên cây vặt sạch lá du tiền, cầu xin trù nương thêm vào bột mì đen, làm cho chúng cơm du tiền vừa xanh vừa đen trông thấy gớm.
Vân Chiêu thích ăn hoa hòe, nhưng mà thứ này nở hoa rất muộn, phải đợi tới tận tháng 4 mới có, hoa hòe thơm ngào ngạt thêm vào lòng đỏ trứng gà, bột mỳ, sau đó cho lên mỡ sôi rán nhanh, xâu thành xâu dài, ăn mới đã.
“ Thập Bát, sao ngươi không ăn?” Vân Thụ ngẩng đầu dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn Vân Chiêu, trong mắt nó, ai không thích ăn cơm du tiền đều là kẻ ngốc:
“ Ta muốn ăn thứ ngon hơn.”
Vân Dương gật gù ra vẻ hiểu biết: “ Ngươi đã làm tới huyện lệnh rồi, tất nhiên là có rất nhiều thứ ngon để ăn, không thích cơm du tiền nữa cũng có thể hiểu.”
Vân Chiêu cắn một miếng hoàng tinh hấp: “ Quãng thời gian tệ nhất của ta chính là lúc làm huyện lệnh.”
“ Sau khi ngươi đốt giấy nợ trong nhà, cha ta suốt ngày mắng ngươi là bại gia tử, ngươi thực sự đốt hết rồi à?”
“ Kỳ thực không đốt hết.”
“ Ha ha ha, ta biết ngay mà, chỉ có thằng ngốc mới đi làm chuyện ngu ngốc như thế thôi. “ Vân Thụ cười ha hả, nó theo tiên sinh đi học nhưng chưa thấy khá hơn là bao:
Vân Chiêu bực mình: “ À, để lại giấy nợ của nhà ngươi làm kỷ niệm.”
“ Cái gì?” Vân Thụ lạc giọng kêu lên:
“ Quỳ xuống, ta muốn cưỡi ngựa.” Vân Chiêu thình lình quát:
Vân Thụ ủy khuất lắm, nhưng mà giấy nợ trong tay người ta, nó không còn cách nào nữa, đặt bát cơm xuống, chống tay làm ngựa, để Vân Chiêu cưỡi.
Vân Dương tức xì khói, đá mông đệ đệ một cái: “ Đệ có não không thế hả, vậy mà cũng mắc lừa.”
Đánh xong đệ đệ ngu ngốc, Vân Dương còn chưa hả, thoắng một cái ăn hết bát cơm du tiền, tóm lấy Vân Chiêu:” Ngươi thích cưỡi ngựa chứ gì? Hôm nay chúng ta cưỡi cho thống khoái, tiên sinh nói từ lâu là ngươi nên tập cưỡi ngựa rồi, chọn ngày không bằng gặp ngày. Ngay hôm nay, ngay lúc này.”
Không biết từ khi nào mà Vân Dương lại cao vọt lên một đoạn nữa, hai cánh tay càng thêm khỏe khoắn, mặt chữ điền càng vuông vức, khí chất người đọc sách chẳng thấy đâu, chỉ thấy giống cường đạo. Kẹp Vân Chiêu vào hông bất chấp y la hét ỏm tỏi, đám trẻ con cười hì vứt bát chạy theo xem trò hay, gia đinh phó dịch thấy thế vờ không biết không nghe không thấy.
Vân Dương đi ra trung viên, đặt y lên con ngựa của mình, nhảy lên ngựa giật dây cương phóng đi trong tiếng kêu gào của Vân Chiêu.
“ Mông ta gác vào mấu yên rồi.”
“ Không sao hết khi Xuất Lưu gia dạy ta cưỡi ngựa làm thế đấy, đợi khi mông không còn tri giác nữa sẽ cưỡi được ngựa.”
Vân Chiêu gào lên: “ Ngươi đang trả thù cho thằng đệ đệ ngốc của ngươi.”
Vân Dương chân kẹp bụng ngựa, phóng càng nhanh: “ Không có chuyện đó, ta đang dạy ngươi cưỡi ngựa.”
“ Này ta giữ giấy nợ của nhà ngươi thật đấy.”
“ Có bản lĩnh thì ngươi lấy cho ta xem, chỉ cần ngươi có, ta cho ngươi làm Vân Bát.”
“ Ngươi mới là tên Vương Bát.”
Mới đầu hai người còn giận dỗi nhau, phóng ngựa được một lúc, Vân Dương bắt đầu thực sự dạy Vân Chiêu cưỡi ngựa.
Vân Chiêu xiêu vẹo ngồi trên lưng ngựa, Vân Dương thở hồng hộc chạy theo sau chỉ bảo yếu quyết, nể tình hắn vất vả vì mình như thế, Vân Chiêu "cảm động" cưỡi ngựa thêm nửa canh giờ.
Rõ ràng đó là quyết định lưỡng bại câu thương.
Cái yên ngựa nát ở Đại Minh cho Vân Chiêu bài học cả đời khó quên.
Cứ tưởng gặp tai ương là mông, không ngờ hai bên bẹn lại hi sinh trước.
Không biết cưỡi ngựa người Vân Chiêu bị xóc nảy thất điên bát đảo, vì muốn ngồi vững hơn, y kẹp chân vào bụng ngựa cho chặt, thế là da non của y bị yên ngựa như dao lóc thịt làm be bét.
Vân Dương là tên ương ngạnh, Vân Chiêu càng là người không dễ chịu thua.
Đấu được vài hiệp, Vân Chiêu kêu như khóc, Vân Dương nằm bẹp trên mặt đất, chỉ thấy thở ra không thấy hít vào.
Vân Chiêu từ chối cách chữ trị mọi rợ của Vân Quyển là lấy đất vàng xoa vào vết thương, dạng hai chân ra đi như vịt vào phòng, cởi quần ra, nhìn hai bên mép đùi máu loang lổ, gào thét như dã thú.
Một cái đầu nhô ra bên vai y.
“ Xéo!” Vân Chiêu sôi máu:
“ Vâng, tiểu nhân đưa băng gạc cho thiểu gia, thiếu gia tự băng hay tiểu nhân làm.”
“ Xéo! ...”
“ À, vậy là thiếu gia muốn tự làm rồi, đừng quên dùng nước muối rửa vết thương nhé.” Tiền Thiểu Thiểu cẩn thận nhắc:
Sự chu đáo của tên nó làm Vân Chiêu thấy giống đang bị mỉa mai, sức chịu đựng của y sắp tới giới hạn rồi:” Cút ra xa vào.”
Tiền Thiểu Thiểu ý thức được nguy hiểm, thoắt cái như gió đã ngoài phòng, ôm lấy khung cửa thò đầu vào:” Vân Dương cố ý chỉnh thiếu gia đấy.”
“ Ta biết, cho nên ta cũng chỉnh hắn ... Aaa ...” Vân Chiêu cắn răng dùng muối rửa vết thương, tuy đau nhưng không thể không làm:
“ Thiếu gia, so phải so đo như thế? Người đã là thủ lĩnh của đám huynh đệ đó rồi mà.”
“ Ta phải là người mạnh nhất, phải là người nói một là một hai là hai, phải cho chúng tâm phục khẩu phục.” Vân Chiêu đột nhiên ý thức được điều gì, mọi khi thằng nhóc này nghe lời lắm mà, sao hôm n ay bảo nó xéo nó không xéo, cứ dây dưa mãi, chẳng lẽ có chuyện gì? Vân Chiêu quay đầu lại: “ Có chuyện gì còn không nói mau?”
Tiền Thiểu Thiểu hết sức cẩn thận lấy trong lòng ra một phong thư đặt cách Vân Chiêu ba bước chân:” Từ tiên sinh ạ.”
Vân Chiêu nhíu mày nhìn phong bì màu xanh, chữ bên trên đúng là của Từ tiên sinh, lấy ra xem, tức thì cơn đau của y biến mất, tốt quá rồi, gia súc y mong đợi bao lâu tới rồi.