Minh Thiên Hạ

Chương 122: Đơn chiến quần nho.

Chương 122: Đơn chiến quần nho.
Thiên tài thì phải gặp nhiều kiếp nạn, người muốn làm chuyện lớn thì phải hà khắc với bản thân.
Không sợ làm việc quá nhiều, cũng không sợ quá nổi bật, chỉ sợ người đó làm việc quá trái vỡi lẽ thường, làm loạn tiết tấu làm việc chỉnh thể của cả đội ngũ.
Giống như trong đội ngựa kéo xe, có một con ngựa quá dốc sức chạy, vì khống chế cân bằng của xe ngựa, nó nhất định sẽ ăn đòn.
Đương nhiên nếu kiếp nạn đó mà không ngăn cản được tinh thần phấn đấu tiến lên của hắn, chuyện trở thành đại thủ che trời là điều tất nhiên.
Người trải qua kiếp nạn mà trưởng thành, việc người đó làm mới có sức thuyết phục, mới có tư cách dựa theo quy tắc mình định ra, khiến tất cả mọi người hành động theo ý chí của mình.
Cho nên Mạnh Tử mới nói ... khi trời giao sứ mạng trọng đại cho những người nào, nhất định trước hết phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt họ bị kiệt quệ, làm cho thân xác họ bị đói khát, làm cho họ nghèo túng khổ sở, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở nên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người ấy.
Sở trường lẫn sở đoản của Từ tiên sinh đều hết sức rõ ràng.
Người như ông quá mềm lòng, quá lương thiện, bởi thế đi làm tiên sinh, làm giáo trưởng của người khác là cực tốt.
Nhưng làm quan viên thì không được.
Hồng Thừa Trù là quan viên xuất sắc, Vân Chiêu ngày một hòa nhập thấu hiểu thế giới này, y đang không ngừng hấp thu tổng kết kinh nghiệm, cũng là quan viên hợp cách, Từ tiên sinh thì không làm được.
Không có lòng dạ sắt đá thì không thể làm được quan viên.
Đó là điều Vân Chiêu tổng kết từ hai kiếp người mà ra.
Quan viên thực sự theo đuổi là bác ái.
Cái gọi là bác ái chính là sấm sét mưa móc, là không khí, là trời cao, là mặt đất, là không thấy một người cụ thể nào đó được hưởng lợi, nhưng khiến cả thế giới bừng bừng sức sống.
Bác ái là thứ không nhìn thấy được ... Đôi khi còn tỏ ra cực kỳ vô tình, làm người ta không sao hiểu được.
Tình thương có thể làm ai đó ấm lòng, nhưng một quan viên chân chính không thể làm quá nhiều, chuyện như thế làm quá nhiều sẽ là bất công với người khác.
Từ Nguyên Thọ, Trương Hiền Lượng, Cát Xuân Huy, Hàn Độ, Triệu Nguyên Kỳ, Lưu Chương, Âu Dương Chí, Phùng Kỳ, tám vị tiên sinh ngồi quây quanh một cái bàn lớn ở đại sảnh Vân thị, trừ Từ tiên sinh ra thì tất cả nhìn chằm chằm đứa bé Vân Chiêu này, tò mò cực độ.
Vân Chiêu cung kính thi lễ, mời các vị tiên sinh đi theo mình một chuyến, dù chân đâu, y cắn răng đi cho giống người.
Tới trung đình thì Phúc bá đã nhận được lời nhắn từ Tiền Thiểu Thiểu, tay cầm chía khóa đợi đã lâu, thấy thiếu gia tới mở cửa hầm ngầm.
Hầm ngầm Vân thị lớn mà khô ráo, bên trong dùng gạch xanh, đá tảng làm thành.
Tiền Thiểu Thiểu chui vào trước, nhanh nhẹn dùng đuốc châm đuốc sáng rực cả đường đi, sau đó đứng sang một bên nhường đường cho thiếu gia và các vị tiên sinh.
Ở trong cùng của hầm ngầm là mười mấy cái rương cực lớn.
Vân Chiêu mở một cái rương ra, bên trong đĩnh bạc đầy ăm ắp trắng lóa mắt, lại mở một cái rương nữa, đựng toàn đồ ngọc đủ mọi màu, mở thêm một cái rương vô số món trang sức ....
“ Chỗ này tổng cộng có hai vạn một nghìn ba trăm lượng bạc, còn về phần những thứ khác, căn cứ vào tính toán của lão trướng phòng trong nhà học sinh, tổng giá trị không ít hơn 10 vạn lượng. Các vị tiên sinh có thể xem thường Vân Chiêu, xem thường Vân thị, nhưng không thể xem thường lòng trợ học của Vân thị.”
Trương Hiền Lượng đi tới trước một cái rương, đột nhiên lấy ra một vòng chân trâu, soi dưới đuốc:” Vòng này giá chừng mười lượng, có thể nói cho ta biết, những thứ này từ đâu ra không? Ta thấy ở trên đó có vết máu.”
Vân Chiêu thoải mái nói:” Tang vật quan phủ thu được sau khi tiễu phỉ.”
“ Vậy khổ chủ thì sao?”
“ Hẳn là đã chết rồi, chủ cuối cùng của những thứ này là Qua Bối vương, cũng chỉ là tên cự khấu mấy ngày trước xẻo tới sáu trăm dao mới chết.”
Hàn Độ bước tới nghiêm mặt hỏi:” Bằng vào khoản tiền này, ngươi muốn dùng làm gì?”
Vân Chiêu khảng khái đáp:” Gây dựng lại thư viện Ngọc Sơn, để vì thiên địa lập tâm, vì bách tính lập mệnh, vì tiền thánh kế thừ tuyệt học, mở ra thái bình cho muôn đời.”
Lưu Chương vốc một nắm trang sức vàng bạc lên rồi bỏ xuống lắc đầu:” Quá ít.”
Triệu Nguyên Kỳ bổ xung thêm:” Quá quá ít.”
Vân Chiêu khiêm nhường khom lưng thi lễ:” Sau này còn có thêm.”
Hàn Độ người gầy dộc như que củi, quần áo lam lũ như ăn mày, giọng vang như chuông Đại Lữ:” Nếu ngươi chết thì sao?”
“ Học sinh sẽ tận lực kiếm đủ tiền tài cần thiết để các vị tiên sinh thi triển thủ đoạn rồi mới chết.”
Âu Dương Chí râu dài quá ngực phất tay:” Làm hết sức, nghe mệnh trời là được.”
Phùng Kỳ là người trông béo tốt nhất trong các vị tiên sinh, cười híp mắt như Phật Di Lặc:” Vân thị ngươi nếu như cho phép nhà khác cũng gia nhập, vậy thì giai đoạn tiền kỳ miễn cưỡng đủ ứng phó vài năm.”
Vân Chiêu cũng mỉm cười đáp lời:” Người tới quá nhiều, e rằng các tiên sinh cũng khó mà chuyên tâm dạy học, cứ để một mình Vân thị gánh vác được hông?”
Trương Hiền Lượng tặc lưỡi:” Ồ, ngươi muốn tổ chức gia học à, một gia học lớn như vậy e là không cần thiết đâu.”
Triệu Nguyên Kỳ cũng gật gù tán đồng lời này, lên tiếng chất vấn:” Lấy một mình Vân thị gánh cả thư viện, e không phải dễ, năm xưa Đổng Trọng Thư hiến Nho học cho Hán Vũ Đế, được 100 vạn tiền còn nói gả khuê nữ lỗ rồi. Vân Chiêu, ngươi không có hùng tâm, không có địa vị, càng không có tổ tông tốt như Hán Vũ Đế, ngươi dựa vào cái gì để đảm bảo làm được lời mình nói?”
Vân Chiêu hít sâu một hơi, cảm thấy không thể một mực nhún nhường, nếu không sẽ bị người ta xem thường:” Học sinh quả thực không có tổ tiên tốt như Hán Vũ Đế, để lại cho gia nghiệp lớn, nhưng không sao, tương lai học sinh sẽ để lại gia nghiệp cho con cháu. Mấy vị tiên sinh ai nấy quần áo rách rưới, đói tới vàng mắt, vậy mà lại chê mười mấy vạn lượng bạc, có phải là hơi quá rồi không?”
Hàn Độ bước tới vỗ vai Vân Chiêu:” Này, ta thấy ngươi nhầm một việc rồi đấy.”
Vân Chiêu ngửa mặt lên:” Xin tiên sinh chỉ giáo.”
“ Ta thấy Vân thị ngươi nhiều người làm thuê như vậy, chắc là không cần ta dạy ngươi phải thuê người làm ra sao chứ?”
“ Nói thế thì thật không hay, mấy vị tiên sinh đều là chí sĩ bác học, sao có thể đem so với người làm thuê của Vân thị chứ?”
Lưư Chương nheo mắt nhìn Vân Chiêu khắp lượt:” Mặc dù ngươi lễ nghi rất chu đáo, ngôn từ khiêm tốn, bọn ta cần gì được nấy, nhưng e là cũng chỉ coi bọn mỗ như gia súc thôi chứ gì?”
Vân Chiêu tròn mắt, mấy lão già này đúng là thành tinh rồi, sao lại đọc được ý nghĩ của mình thế nhỉ, song khi thể hiện ra bên ngoài lại rất đường hoàng: “ Tiên sinh quá lợi rồi, làm sao học sinh dám như thế!”
Mặc dù Vân Chiêu liên tục bị bằng hữu mình làm khó, nhưng từ đầu tới cuối Từ tiên sinh mắt khép hờ hai tay cho vào ống tay áo hoàn toàn không có ý định giải vây cho Vân Chiêu, thuyết phục được những bằng hữu này hay không phải trông cậy vào bản thân y.
( Chương này chủ yếu là lời cảm ngộ của bản thân tác giả Kiết Dữ 2, tặng cho quần thể huynh đệ tỷ muội nhất định, tác giả đã thực sự tận mắt chứng kiến cái cây non thành đại thủ chọc trời, đáng tiếc, đó không phải tác giả, tác giả biến thành dây leo rồi ... sẽ mọc lan khắp thế giới.)

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất