Chương 120: Cường đạo đáng tin hơn sĩ nhân. (2)
Vân Chiêu thấy thương hại cho ông ta:” Đại nhân đừng nên kỳ vọng quá cao với thứ này, với danh tiếng của Vân thị ở huyện Lam Điền, hạ quan nói khô họng, chỉ có một người lấy một mẫu ruộng trồng hoa màu mới, mà đó còn là thân thích bổn tộc của hạ quan. Đại Từ tiên sinh chức cao, ở Bắc Kinh trồng hoa màu mới đã nhiều năm, vẫn chưa thể phổ biến, đại nhân hẳn nghĩ ra đạo lý trong đó rồi.”
Sao ông ta không hiểu chứ, ở Đại Minh này, lãng phí vàng bạc người ta còn chấp nhận, chứ lãng phí đất đai là tuyệt đối không cho phép, muốn bách tính từ bỏ mạch, kê, cốc đã trồng mấy nghìn năm, bảo họ trồng thứ mới này, khóc gì giết họ, Hồng Thừ Trù hỏi lại:” Vậy vì sao ngươi không sợ?”
Vân Chiêu cười hì hì: “ Hạ quan rất thích những thứ mới mẻ, càng là cây chưa biết thì càng muốn trồng thử, quan trọng là nhà hạ quan có lương thực dự trữ, chẳng may có hỏng một vụ vẫn sống được.”
Hồng Thừa Trù đứng dậy phóng mắt nhìn đồng ruộng: “ Ta biết, Vân thị ngươi thời gian qua bỏ ra 5000 gánh lương, sau đó thu về 8000 gánh, ngươi đốt đi số giấy nợ mười mấy vạn lượng bạc, thu về vàng bạc châu báu nhiều không kể siết.”
“ Lợn rừng con, ngươi giở thủ đoạn khắp trên xuống dưới, phát tài lớn rồi lại còn khiến bách tính toàn huyện quỳ bái, không có ai cho rằng Vân thị ngươi không xứng đáng à?”
Vân Chiêu chỉ nước trong vắt róc rách chảy qua con kênh đất bên cạnh Hồng Thừa Trù:” Vì Vân thị thực lòng làm việc, trời không có mưa không sao, chỉ cần trong dãy Tần Lĩnh vẫn có nước chảy ra, để hồ chứa nước, ao nước của huyện Lam Điền đầy ăm ắp, bách tính sẽ yên lòng, không sợ năm sau không có cái ăn. Tin rằng đại nhân lòng tự rõ rồi, chỉ có làm việc mới có tiền lương.”
Hồng Thừa Trù hài lòng:” Trả lời đúng lắm, phải làm việc, chứ chỉ nghĩ tới cướp đoạt của người khác là không được rồi, dù sau này Vân thị giàu có, ta mong ngươi không quên những lời hôm nay.”
Vân Chiêu nghiêm túc chắp tay thụ giáo:” Tài phú là do làm việc mà ra, không phải do bóc lột bách tính, hạ quan nhớ rồi.”
Hồng Thừa Trù cười lớn:” Này lợn rừng con, bản quan muốn mua toàn bộ lương thực mùa hạ của huyện Lam Điền, ngươi thấy sao?”
Biết ngay mà, sói tới chơi nhà lợn thì làm sao có ý tốt, vòng vo nửa ngày trời, mục đích của ông ta là ở đây, Vân Chiêu cứng rắn từ chối:” Người đói bụng không tin vàng bạc châu báu, bách tính thà trữ lương thực chứ không muốn đổi thành tiền, điểm này mong đại nhân soi xét.”
“ Phía nam Đại Giang, vàng bạc châu báu vẫn là thứ khiến người ta tranh giành, vì nó mà vứt bỏ máu mủ tình thân cũng không tiếc.” Hồng Thừa Trù cảm thán:” Ta giao toàn bộ tiền tài trong tay ta cho ngươi, ngươi sai người tới Giang Nam mua lương thực, thế nào?”
Vân Chiêu lấy làm lạ:” Sư trưởng, đồng song, đồng liêu của đại nhân hẳn là không ít, mà quan viên trong triều phần đông tới từ đông nam giàu có, vì sao đại nhân không tự mình đi mà giao tiền cho hạ quan, tiền tài vào tay là hạ quan nhất định sẽ lột da đấy.”
Hồng Thừa Trù đi vài bước, cái mặt sắt không ngờ lại lộ vẻ thương tâm:” Bản quan thà bị ngươi lột da cũng không muốn giao chiến lợi phẩm mà tướng sĩ vất vả kiếm được vào tay những kẻ đọc sách thánh hiền đó, ngươi lột da, tướng sĩ còn có xương thịt mà ăn, chứ tiền tới tay đám sư trưởng đồng song của ta, họ sẽ không có gì cả.”
Vân Chiêu ngớ người, chưa hiểu đạo lý trong đó.
Thanh sam của Hồng Thừa Trù bị gió thổi phần phật, trước tiên ông ta chắp tay với Ngọc Sơn, coi như bái kiến địa chủ, sau đó mới nói với Vân Chiêu:” Bản quan biết Vân thị ngươi là cường đạo, nhưng bản quan thà tin vào cường đạo như ngươi chứ không tin người đọc sách.”
Chuyện này đánh chết không thể nhận, Vân Chiêu nổi giận:” Vân thị là cường đạo bao giờ, đại nhân không nên nghe kẻ có ý đồ xấu gièm pha đơm đặt.”
Hồng Thừa Trù thình lình tóm lấy cổ ái Vân Chiêu, nhấc bổng y lên, đôi mắt như có lửa nhảy nhót:” Kim Ti Hạp bị người ta tập kích, cả tộc Qua Bối vương bị tặc nhân giết sạch sẽ, vàng bạc châu báu bị vơ vét không còn gì. Quản gia Vân Phúc của ngươi nói, khi bọn họ tới thì chỉ còn lại lương thực, không thấy tặc nhân đâu, lời ma quỷ như thế ai tin?”
“ Đại quân của bản quan ăn gió nằm sương trên Phượng Hoàng Sơn, mai phục nửa tháng, kết quả bị ngươi đắc lợi, ngươi dám nói không phải ngươi làm à?”
Vân Chiêu khó thở cố gắng bám cánh tay ông ta ngoi lên:” Đừng ngậm máu phun người, cho dù là hạ quan làm cũng là vì dân trừ hại.”
Hồng Thừa Trù nhổ một bãi nước bọt:” Vậy Minh Nguyệt lâu hai lần bị người ta chặt giết cướp tiền, ngươi dám nói không phải ngươi làm à?”
“ Chứng cứ đâu?” Vân Chiêu chối tới cùng, không cần biết ông nói gì, ta cứ chối đấy:
Hồng Thừa Trù đặt Vân Chiêu xuống, lạnh nhạt nói:” Không biết ngươi sao lại có thù hận không thể cởi bỏ được với Minh Nguyệt lâu, ngươi tới Tây An lần nào, Minh Nguyệt lâu gặp họa lần đó, sau này ngươi bớt đến Tây An là hơn. Nếu để bản quan bắt được, đừng trách bản quan vô tình.”
Vân Chiêu không sợ mấy lời dọa nạt của ông ta, ít nhất bây giờ không sợ, y còn rất hữu dụng, cả cái Thiểm Tây này chỉ huyện Lam Điền là còn hi vọng trông đợi vào lúc thiếu lương, y có gây họa bằng trời, ông ta phải nhẫn nhịn đã.
Hồng Thừa Trù là người làm việc rất nhanh chóng dứt khoát, buổi sáng nói chuyện, buổi chiều đã có hai trăm quân tốt do sáu thân binh áp tải ba xe vàng bạc châu báu tới Vân thị.
Lão trướng phòng của Vân thị lại điên thêm lần nữa, không cho ai đụng chạm vào, tự mình kiểm kê, mất hai ngày mới xong.
Trong hai ngày đó Vân Chiêu cùng Hồng Thừa Trù đi thị sát toàn bộ công trình thủy lợi huyện Lam Điền vừa xây dựng.
Hồng Thừa Trù xưa nay làm việc nghiêm ngặt, ông ta đích thân dùng bước chân đo độ dài toàn bộ kênh dẫn nước, lại còn dùng gậy trúc kiểm tra độ sâu.
Bốn hồ chứa nước cực lớn ở bốn phía Đông Tây Nam Bắc càng không bỏ qua, phái thân binh dùng búa đập thử đập chứa nước, kiểm cha độ chắc của đất.
Làm xong hết những việc đó ông ta mới thở phào:” Làm việc rất chắc chắn, coi như công việc làm tốt nhất mà ta kiểm tra mấy năm qua. Có số hồ chứa nước này, năm nay huyện Lam Điền đảm bảo được sáu tới bảy thành ruộng đồng có nước tưới rồi, năm tháng thiên tai thế này, ruộng nước ở Lam Điền lại tăng chứ không giảm, hiếm có lắm, năm nay nhất định có vụ mùa bội thu.”
“ Đa tạ lời tốt lành của đại nhân.” Vân Chiêu chắp tay:” Nếu không phải là nạn dân quá nhiều, năm nay bách tính trong huyện tới mùa thu sẽ yên tâm có một mùa đông dư dả đón Tết rồi.”
“ Không lo không lo, cứ tiếp tục thế này đi, một năm hãy giải quyết nỗi lo chết đói của nạn dân, năm sau tranh thủ để bách tính được ăn cháo đặc, bản quan sẽ nỗ lực không để tặc khấu ở Thiểm Bắc quấy nhiễu huyện Lam Điền của ngươi.”
“ Nếu vậy trong vòng hai năm hạ quan dám đảm bảo khiến thương nghiệp huyện Lam Điền trở nên thịnh vượng. Có điều phải nói trước, con người hạ quan rất thích thu thuế thương nghiệp, bất kể là ai tới huyện Lam Điền làm ăn, nhất định phải thu thuế, hạ quan không rộng lượng như đám đại lão trên triều đường, tới mức thương thuế không thu đâu.”
Hồng Thừa Trù cười vang hết sức sảng khoái:” Được thế thì tốt lắm, bản quan dủ chết cũng sẽ không để tặc khấu phá hỏng đại nghiệp này.”