Chương 128: Lần theo manh mối.
Ông già này sống thê thảm như thế, có lẽ chỉ còn ký ức nữa thôi, phá hỏng hồi ức của người gia là không hay, Vân Chiêu rời phòng, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong sân, Tiền Thiểu Thiểu đi theo sát từng bước, hai đứa bé cùng tuổi, cùng chắp tay sau lưng trầm tư như ông cụ, bị Vân Nương nhìn thấy, thế là hai đứa cùng bị ăn roi ...
“ Cứ tiếp tục dây dưa thế này không được, ta phải có số vũ khí đó.” Vân Chiêu và Tiền Thiểu Thiểu cùng ngồi trên bức tường thấp của hoa viên, phe phẩy hai tay đỏ rát giảm đau: “ Ta nghĩ kho vũ khí ở trong Tần Lĩnh.”
“ Sao thiếu gia nghĩ thế ạ?”
“ Trước kia ta sai Phúc bá canh giữ hạt giống, ông ta không rời nửa bước, ông ta là con chó giữ cửa.”
Tiền Thiểu Thiểu luôn nắm bắt được suy nghĩ của Vân Chiêu một cách nhanh nhất:” Ý thiếu gia là, Phúc bá sở dĩ không thành thân, không sinh con, chẳng phải vì chiếu cố Vân thị?”
Vân Chiêu gật đầu:” Ta xem hết chép tay của tổ phụ, phụ thân, họ chỉ là người bình thường, làm gì có thủ đoạn khí phách cho Phúc bá cam lòng làm nô. Mẹ ta tuy thông minh giỏi giang, nhưng mà là phận nữ không sai khiến được Phúc bá. Ông ta là lão già cổ hủ, trọng nam khinh nữ ghê gớm lắm.”
Rốt cuộc suy đoán chỉ là suy đoán, dù đúng thì Tần Lĩnh mênh mông như thế, tìm đâu ra? Hai đứa bé nghĩ nát đồng không tìm ra manh mối nào mới.
Chuyện đành gác lại.
Việc Thích gia quân gặp nạn do Hồng Thừa Trù nói với Vân Chiêu khi cùng y thị sát công trình thủy lợi huyện Lam Điền, vì ở chuyện này, rất nhiều sư trưởng của ông ta cũng tham dự vào, nên ông ta biết rất rõ.
Ngọn nguồn không phải do Thích soái, mà là Trương Cư Chính.
Trương Cư Chính cuồng ngạo cả đời sau khi chết bị những người mà ông ta chèn ép phản công tính nợ, Thích gia quân là vật hi sinh trong cuộc đấu tranh chính trị ấy.
Hồng Thừa Trù biết Vân thị là tàn dư của Thích gia quân, chẳng biết ông ta mang tâm tư gì, khi Vân Chiêu chỉ thuận miệng hỏi, ông ta lại đem tin tức tuyệt mật mà chỉ số ít biết nói cho y.
Đáng tiệc, tổ thượng của Vân Chiêu không ở trong hạch tâm của Thích gia quân, nếu không thì y đã có thể giương cao cờ báo thù rửa hận để lôi kéo những quân binh đó rồi.
Giờ biết con cháu những người đó đều là quan lớn, ý nghĩ này tất nhiên là bóp nát.
Ở cái thời đại giai cấp phân chia nghiêm ngặt này, một tên cường đạo địa phương như y, chỉ có thể chiêu mộ được lưu dân mà thôi. Còn quan viên, phú ông sẽ tuyệt đối không gia nhập làn sóng cách mạng ở thời kỳ đầu khởi nghĩa.
Vì bọn họ không có nhu cầu cấp thiết làm cách mạng, chỉ khi nào cách mạng lớn mạnh, họ mới tham gia để giữ lợi ích của mình.
Với địa vị của Vân thị bây giờ, muốn xưng bá ở huyện Lam Điền một chút còn được, thò đầu ra ngoài kia, người ta nghiền nát ngay.
Bởi thế Vân Chiêu mới muốn lợi dụng danh nghĩa của Thích gia quân để lôi kéo anh hùng hào kiệt, phục vụ cho một địa chủ nông thôn thì mất mặt, song nếu là có tiếng Thích gia quân thì khác.
Nếu hậu nhân của Thích gia quân không còn, vậy thì phải tìm cho ra khi vũ khí mà Thích gia quân để lại.
Nhưng mà ông già gàn dở lại không chịu nói.
Phúc bá đã một thời gian dài không rời khỏi Vân gia trang tử, chỉ đúng hai lần là vào năm ngoái tới Tây An và năm nay đi đanh Kim Ti Hạp thôi.
Theo tính cách của Phúc bá, Vân Chiêu cảm giác kho vũ khí ở Vân gia trang tử.
Trang bị của Thích gia quân ở Đại Minh là hạng nhất, đặc biệt là lượng lớn điểu súng, toàn bộ Đại Minh cũng chỉ Thích gia quân có mà thôi.
Quân đội của Hồng Thừa Trù cũng được coi như là tinh nhuệ rồi, nhưng hỏa khí bọn họ trang bị là tam nhãn súng, trong mắt Vân Chiêu chả khác nào pháo thăng thiên cỡ lớn bắn dịp Tết.
Cho dù là điểu súng, thứ vũ khí cực kỳ có tính đại biểu thời đại, với người đã chứng kiến loại súng bắn một phát khiến con người ta tan xương nát thịt thì cũng không có sức hấp dẫn gì hết.
Có điều nếu như có được điểu súng, rồi trải qua huấn luyện, Vân thị thổ phỉ có thể lên cấp thành quân đội, không cần có chiến lực như Thích gia quân, chỉ cần một nửa thôi, Vân Chiêu thấy mình có thể tung hoành Quan Trung rồi.
“ Chỗ Phúc bá hay đi nhất là đâu?” Vân Chiêu gập sách lại ngáp dài, hai chân ngắn ngủi đung đưa trên không hỏi Tiền Thiểu Thiểu vừa đi nghe ngóng về:
“ Trung đình ạ, mỗi ngày ông ấy phải ở đó một canh giờ.”
“ Sau khi ông ấy từ Kim Ti Hạp về, nơi đầu tiên tới là đâu?”
“ Trung đình ạ, múc nước trong giếng tắm xong mới đi gặp thiều gia.” Tiền Thiểu Thiểu rất thích mấy cái trò lén lút này, làm việc cực kỳ tích cực:
Vân Chiêu ngồi thẳng lên:” Kiểm tra giếng chưa?”
“ Rồi ạ, tiểu nhân dùng sáo trúc chọc thử, thấy không khác gì giếng khác, sâu tầm sáu thước, tiểu nhân đã đi hỏi rồi, chỗ nhà chúng ta dưới đất toàn là đá nguyên tảng, có thể đào được giếng không dễ.”
“ Lão trướng phòng ở Vân thị đã hai mấy năm rồi, tới chỗ ông ta, kiếm cơ hội dò hỏi xem nhà ta xây dựng cái trang tử này tốn bao tiền.”
Tiền Thiểu Thiểu cười hăng hắc:” Tiểu nhân đã nhờ tỷ tỷ đi tra rồi, không có sổ sách ở phương diện này, sổ sách than củi từ năm Vạn Lịch thứ 29 cũng vẫn còn, vậy mà không có sổ sách mở rộng trạch viện.”
“ Vậy thì đúng rồi, sau này trọng điểm điều tra năm Vạn Lịch thứ 29 mở rộng trạch viện.” Vân Chiêu lên tinh thần, cảm giác tìm ra được manh mối lớn, khép mắt lại lẩm bẩm:” Nên đào ở đâu đây nhỉ?”
Tiền Thiểu Thiểu khoa trương vung tay hiến kế :” Thiếu gia, năm nay nhà ta thế nào cũng thu hoạch được rất nhiều khoai lang, khoai tây, thế nào cũng phải đào hầm để cất giữ, chúng ta đào trạch viện thành hang chuột luôn, không tin không đào ra.”
Vân Chiêu mở mắt ra ngay, cười cực gian:” Theo lý mà nói, bất kỳ cái gì đào được ở trong nhà này đều là của ta đúng không?”
“ Đương nhiên rồi ạ, mọi thứ trong nhà đều là của thiếu gia mà.”
“ Nếu đào ra rồi mà Phúc bá phản đối thì sao?”
“ Vậy thì thiếu gia đổi một người khác làm quản gia.” Tiền Thiểu Thiểu hạ giọng xuống, giọng tuy nhỏ nhưng dứt khoát, hai mắt sáng lấp lánh, ngón tay vô thức chỉ vào mình, sán mặt về phía Vân Chiêu:
“ Được rồi, được rồi, đợi tới khi chúng ta đào được hẵng nói.”
Ài, dễ như vậy đã tốt, Vân Chiêu cảm thán phẩy tay bảo Tiền Thiểu Thiểu muốn đi đâu thì đi, đứng dậy vỗ vỗ hai cái má phính, quay lại tàm đứa bé trắng trẻo, béo mập, đáng yêu vô hại.
Vân Chiêu tới hậu trạch, thấy Vân Tú ngồi ở lan can tán gẫu với đám tỷ muổi, rón rén ra sau lưng bịt mắt, bắt chước giọng Cao Kiệt:” Tú Tú, đoán xem ai đây?”
Vân Tú "á" một tiếng lao đi như gió, chui vào phòng đóng cửa đánh sầm, khiến đám tỷ muội cười lăn cười bò.
Vân Chiêu kéo một cái ghế tựa tới gần chỗ mẹ nằm xuống, đám tỷ muội kéo tới, nào là món ngon, nào là nước uống, không ngừng đút tới tận miệng Vân Chiêu, còn bóp chân cho y.
Vân Nương vờ không nhìn thấy, miệng lẩm bẩm "đám vô lương tâm".
Ngược lại Tiền Đa Đa thì lại tránh rõ xa, Vân Chiêu nhai thật kỹ chả biết là nhân hạt gì, nuốt xuống rồi mới hướng về phía Tiền Đa Đa nói: “ Này, sao ngươi không tới lấy lòng ta đi?”
Tiền Đa Đa vặn cổ sang một bên: “ Tiểu nữ lại chẳng phải muốn đại nhân ngài tìm cho phu quân tốt, vì sao phải lấy lòng ngài.”
Câu nói này đắc tội với người ta quá lắm rồi, vì thế Tiều Đa Đa bị một đám tỷ muội đẩy vào trong phòng, lát sau bên trong truyền ra tiếng quỷ khóc thần gào của nó, Vân Chiêu nghe sao mà thấy ngon miệng thêm mấy phần.