Chương 134: Vũ khí hiện đại làm người ta thất vọng.
“ Cao Kiệt xong việc rồi chứ?”
“ Xong rồi, đầu của Tái Bá Đương đã bị Hổ thúc lấy đi, người trong sơn trại giết một số trung thành, số khác đưa vào Tần Lĩnh, người của chúng ta đã chiếm lĩnh Thiếu Hoa Sơn.”
“ Nhiều người tới Thiếu Hoa Sơn như vậy có làm kinh động quan phủ không?”
“ Không sao, đi đường núi của Tần Lĩnh nên không kinh động ai cả.”
Vân Dương khi trả lời Vân Chiêu thì đứng thẳng tắp, đợi Vân Chiêu hỏi xong liền nhũn người ra, như con mèo già rúc vào ghế đối diện với Vân Chiêu, uể oải nói:” Cao Kiệt được lắm, khi giết Tái Bá Đương, hắn nói hắn là kẻ thù của Hổ thúc, không ngờ Tái Bá Đương ngay trước mặt mọi người biểu thị sẽ mời Hổ thúc tới Thiếu Hoa Sơn uống rượu, để Cao Kiệt giết Hổ thúc, chỉ mong tha mạng cho hắn.”
“ Sau đó bị Lương Tam, thân vệ của Hổ thúc xông tới chặt đầu, rồi giết luôn cả nhà, vốn Hổ thúc phái Lương Tam đi theo Cao Kiệt chính là để bảo toàn gia quyến cho Tái Bá Dương. Giờ tốt rồi, giờ chính Lương Tam giết sạch cả nhà luôn, thằng cha đó thật đáng sợ.”
Vân Chiêu hài lòng gật gù:” Cao Kiệt rất biết làm việc đấy.”
Vân Dương lấy hai hạt hạch đào trên bàn, bóp vỡ vừa ăn vừa nói:” Qua chuyện này ta nhìn rõ rồi, về sau chỉ tin người nhà mình thôi, cái gì mà huynh đệ uống máu ăn thề không đảm bảo, ít nhất nếu không cẩn thận mà chết, gia quyến còn giữ được mạng chứ người ngoài à ... Chậc, chậc.”
“ Tư tưởng này là không được, nếu như chỉ dùng người nhà mình, chúng ta cả đời chỉ có thể rúc ở huyện Lam Điền thôi, muốn ra ngoài phải dùng người ngoài. Thường thì chúng ta không dùng người ngoài, nhưng một khi dùng rồi, phải cho hắn đủ sự tín nhiệm.”
“ Ngươi định dùng Cao Kiệt đấy à?”
Vân Chiêu cất đĩa hạch đào đi, mỗi người lấy một ít, y còn gì mà ăn, bảo Tiền Thiểu Thiểu học làm rồi, nhưng mà bản lĩnh của nó kém xa tỷ tỷ, mà muốn được Tiền Đa Đa làm cho thì phải tùy hứng, mà nha đầu đó thì kiêu dễ sợ: “ Đúng, song thế nào cũng phải đợi hắn thành thân sinh con với Tú Tú đã.”
Vân Dương gật gù: “ Thế thì thành người nhà rồi, vậy khi nào ngươi định đi Hoa Sơn? Mà ngươi đi làm gì?”
“ Mai đi, ta không đi, Phúc bá không chịu lấy vũ khí trong kho ra.”
“ Chậc chậc, cái lão già đó, ở Vân thị bao năm rồi, rốt cuộc không thể trông cậy, ta bảo sao ông ta không chịu lấy vũ khí ra, té ra chỉ là kẻ ở nhờ nhà ta, hừ, đúng người ngoài có khác ...”
“ Vừa nói với ngươi rồi, đã tin một người, vậy phải tin tới cùng, không thể nửa tin nửa ngờ, Phúc bá có nguyên do của mình.” Vân Chiêu thở dài, ở chuyện này y không trách Phúc bá, đương nhiên y dùng thủ đoạn lấy vũ khí cũng không phải áy náy:
Vân Dương chẳng thèm để ý lời Vân Chiêu:” Dù sao sau này ta cũng cố gắng dùng đám huynh đệ chúng ta, dễ sai bảo, lại không sợ hậu họa, nói thế thôi. Mà này, đi Thiếu Hoa Sơn phải cưỡi ngựa đấy, bảo thẩm thẩm làm cho ngươi cái quần bông dầy vào, ha ha ha ...”
“ Cút đi, chạy sau đít ngựa chưa chán à?”
Vân Chiêu lần đầu ra ngoài đánh cướp, tất nhiên là không thể nói cho mẹ biết, nếu không mẹ sẽ điên mất, nên y nói dối là đi tuần thị tình hình trồng khoai lang ở các cốc khẩu của Vân thị.
Lại nghe nói Phúc bá cũng đi theo, cho nên mẹ vui vẻ để Vân Chiêu đi.
Ngày xuất phát, Phúc bá cưỡi một con ngựa xuất hiện bên cạnh Vân Chiêu, khác hẳn với khi ở nhà, ông ta hông đeo trường đao, túi da chứa thuốc nổ, trên lưng còn có một cây điểu súng dài hai mét, trông tinh thần hơn rất nhiều.
Khi tới một khe núi vắng vẻ, Phúc bá dừng lại:” Lần này thiếu gia nhìn cho kỹ lợi khí giết người của Thích gia quân! Tránh thiếu gia ếch ngồi đáy giếng mà cao ngạo coi thường anh hùng thiên hạ.”
Xem ra lần trước chọc vào đúng chỗ hiểm rồi, Vân Chiêu mục đích đã đạt tất nhiên không khích ông ta nữa, cười híp mắt, thứ này càng lợi hại y càng mừng.
Theo như Phúc bá truyền thụ, bắn súng chia làm các bước: Nhồi thuốc nổ, lắp đạn, lắp dây cháy, hoàn thành các bước đó coi như chuẩn bị xong bắn súng.
Khi bắn cần mở nắp, châm dây cháy, dùng tư thế ngồi hoặc quỳ bóp cò, lúc khẩn cấp có thể trực tiếp châm lửa mà không cần ngắm.
Vân Chiêu hết sức hứng thú bóp cò, nhìn búa đập như cái mỏ chim mang theo dây cháy chui vào ổ thuốc nổ, sau đó nghe thấy tiếng nổ lớn, trước mắt bốc lên làn khói sặc mũi, còn về phần đạn chí bay đi đâu thì Vân Chiêu không biết.
Bắn thử đúng một phát, Vân Chiêu không còn hứng thú nào với bắn súng, thậm chí vô vị.
Nếu như có thể, y rất hi vọng tìm thấy một quả bom chùm đẹp đẽ dễ nhìn ở trong khi vũ khí Phúc bá nắm giữ ... Ít nhất thì cũng phải có một khẩu súng máy Maxim.
Đợi Phúc bá thu lại điểu súng, Vân Chiêu mang đầy hi vọng hỏi:” Có súng ngắn không?”
“ Có, nhưng thứ ấy chẳng tác dụng gì, độ chuẩn xác quá thấp.”
Vân Chiêu lại hồi tưởng đại thi nhân Pushkin vì danh dự của vợ mà dùng súng ngắn quyết đấu với người ta, lần nữa mất tinh thần, ở khoảng cách 20 bước, hai người đồng loạt giơ súng bắn, một người bị cái tên xưng là thần thương thủ bắn vào bụng, một chẳng mất lấy sợi tóc, điều đó nói lên vấn đề ... Súng ngắn không đáng tin.
Ấy còn là súng ngắn cả trăm năm sau rồi đấy.
Nếu như người Kiến Châu mà học tập quân đội phương Tây, xếp hàng bắn nhau quyết định thắng bại thì Vân Chiêu nhất định sẽ thích dùng loại súng này.
Đáng tiếc, người Kiến Châu thích cưỡi ngựa, còn biết bắn cung, thậm chí còn thích dùng đại pháo, thế thì rất là phiền phức.
Vân Chiêu không cho rằng mình có bản lĩnh gây dựng một đội quân có thể sánh ngang với Thích gia quân, mà quân đội kiểu mới không có sức chiến đấu như Thích gia quân thì trước mặt người Kiến Châu, thường đánh cái là tan.
Trừ khi là đi theo đường lối thiết kỵ Quan Ninh, cũng giống như trên, loại quân đội đó đối với tên thổ phỉ như Vân Chiêu mà nói cũng chỉ biết nhìn mà thèm thôi.
Phúc bá không phải Doraemon cho nên chỉ có thể cho vân chiêu ít điểu súng.
Vân Chiêu thất vọng biết bao.
Con người khi gặp phải khó khăn luôn nhớ tới mặt huy hoàng của mình.
Ví như Vân Chiêu khi đối diện với tình cảnh thiếu lương thực, luôn nhớ tới trước kia đi kiểm tra nhà máy thức ăn gia súc, nơi đó có ngọc mễ chất đống như núi ... Quá đáng nhất là ở trong trại nuôi lợn giá trị cao, lợn ăn cả trứng gà với vị thuốc.
Còn bây giờ nhìn thấy điểu súng chân thật nhất, đầu óc Vân Chiêu hiện lên vô số bức tranh, từ vụ nổ nguyên tử, tên lửa bay ào ào, tàu ngầm trồi lên mặt nước, tàu sân bay hùng tráng đi trong giông bão, chiến đấu cơ lao vút vào mây, pháo bắn rung trời, xe tăng chạy rầm rập, mỗi bức tranh lại làm lòng Vân Chiêu chua xót một lần.
“ Thiếu gia không thích loại súng này sao? Đây chính là phi điểu súng trong vòng trăm bước giết người một cách vô hình đấy.” Phúc bá khoa trương :
Cái gì giết người vô hình nổ to điếc cả tai rồi đây này, Vân Chiêu không biết nói gì, thương tâm nói: “ Ta hi vọng nó tốt hơn.”
Vân Phúc cười ngạo nghễ, vỗ vỗ phi điểu súng trong tay: “ Trên đời này không có loại súng nào tốt hơn đâu.”
“ Sẽ có.”
Vân Chiêu nói xong chẳng giải thích bảo Tiền Thiểu Thiểu giúp mình lên ngựa, nhanh chóng rời xa chỗ thương tâm này.
Khi Vân Chiêu tới được Thiếu Hoa Sơn thì mới biết đám thúc thúc của mình làm cường đạo thất bại tới mức nào, nhìn sơn trại của người ta có hẳn đoạn tường lớn xây bằng đá, đại môn to như cổng thành, đào cả hào cắm đầy chông nhọn, tháp canh dày đặc, bên trong có một đại sảnh đường cao hai tầng, quá đáng nhất là cánh cửa còn đóng đinh đồng rất uy thế.
Vân Hổ, Vân Tiêu, Vân Giao cùng Vân Báo đã bình phục đã đến, không chỉ họ, còn có 1000 cường đạo tinh nhuệ nhất thời gian qua luôn âm thầm luyện binh ở sáu cốc khẩu, hai nghìn người chuyên môn đẩy xe lương thực về huyện Lam Điền, vì Vân Chiêu cũng tham gia chiến trường nên đây là lần thổ phỉ Vân thị huy động lực lượng lớn nhất rồi, chỉ còn Vân Mãnh ở lại giữ nhà .