Minh Thiên Hạ

Chương 142: Vấn đề của lương thực mới.

Chương 142: Vấn đề của lương thực mới.
Để cổ vũ nông sự trong huyện, để người dân tích cực tìm ra phương pháp trồng cây mới đạt sản lượng cao hơn, tiểu huyện lệnh đưa ra phần thưởng, hộ nào một mẫu có sản lượng cao nhất sẽ được thưởng 10 lượng bạc, bảng nhãn 8 lượng, thám hoa 5 lượng, trong bảng "chăm nông" sẽ có mười ba người người được đề tên, để đó suốt cả năm, sau này sẽ thành lệ.
Đây là vinh dự chưa từng có, đời xưa đã trọng việc nông, kỳ lạ là chưa bao giờ nông dân lại được tôn vinh như thế, làm người dân huyện Lam Điền vô cùng phấn chấn.
Sự kiện này làm Vân Nương vô cùng bất mãn, bởi vì ruộng đồng Vân thị không có tư cách tham gia bình chọn.
Hoa màu của Vân thị vẫn xanh ngắt, thậm chí cái thứ khoai tây kia tới giờ vẫn chưa rụng hoa, làm nàng nhìn nhà người ta tưng bừng thu hoạch, lòng rất sốt ruột.
Lương thực mới vào kho, lương thực cũ tất nhiên là dốc hết ra cho Hồng Thừa Trù.
Lần này đội nhân mã Hồng Thừa Trù phái tới vận lương cực kỳ đông đảo, tới hai nghìn người, chỉ cần nhìn trên người họ trang bị hỏa khí, đủ khiến bất kỳ tên đạo phỉ nào cũng phải lắc đầu rút lui.
12600 gánh lương thực, đó là thiện ý lớn nhất của Vân Chiêu với Hồng Thừa Trù rồi.
Một tướng lĩnh rõ ràng là tâm phúc của Hồng Thừa Trù mời Vân Chiêu tới chỗ kín đáo nói chuyện, nói rằng mình có lời của Hồng đô đốc muốn giao dặn, khi vào thư phòng, hắn chỉ trừng đôi mắt trâu lên nhìn Vân Chiêu không chớp, chẳng nói một lời.
Quá hiểu Hồng Thừa Trù rồi, vì thế Vân Chiêu chắp tay:” Đại nhân, chuyện ở Thiếu Hoa Sơn không liên quan gì tới hạ quan, hạ quan không có lực lượng lớn tới mức nuốt được cả tiêu cục Hùng Phong, điều này hẳn đại nhân rõ.”
Viên tướng lĩnh mặt nghiêm nghị:” Lợn rừng con, ta chỉ hoài nghi một chút thôi, dù sao trước kia ở Nguyệt Nha Sơn, ngươi đã làm quá giống.”
Vân Chiêu lại nói:” Đại nhân, số tiền ngài đưa mua được bao nhiêu lương thực, trong lòng ngài tự rõ, 12600 gánh lương thực này không trộn một hạt cát, cũng không có một hạt mốc, đều là lương thực tốt năm ngoái, thậm chí là không thể gọi là lương thực cũ, điểm này thuộc hạ của ngài tận mắt nhìn thấy.”
Viên tướng lĩnh vội chắp tay:” Điểm này mạt tướng có thể làm chứng, toàn là lương thực tốt, Vân huyện lệnh nhân nghĩa.”
“ Ta vốn cũng định ăn bớt một chút, nhưng nghĩ tới tướng sĩ vất vả, cho nên lại bù trở lại, ngài hài lòng chứ.”
“ Lợn rừng con, cho ta thêm 200 cân gạo đi, đáng thương cho ta suốt ngày phải ăn mì, ngươi không thấy ta làm quan quá đáng thương à?”
Vân Chiêu cười híp mắt: “ Tất nhiên được, đây là bạn bè tặng nhau, không phải mua bán.”
Trên thực tế, món quà riêng mà Vân Chiêu tặng cho Hồng Thừa Trù vô cùng phong phú, không chỉ có 200 cân gạo trắng, còn có 10 con gà sấy khô, 10 con cá mặn, 10 miếng thịt hun khói, 10 vò rượu ngon.
Vào năm tháng thiên tai, món quà thế này là lớn lắm rồi.
Tốc độ thu hoạch nhanh hơn Vân Chiêu dự liệu, vừa mới vào tháng 6, nông sản ngoài đồng trong cả huyện đã được thu hoạch hoàn tất.
Trong khi đó hoa màu ngoài ruộng Vân thị vẫn xanh mươn mướt, đẹp hơn hẳn đồng ruộng trụi lủi nhà người khác.
Ngô trồng mất ít nhất 4 tháng mới chín được, cho nên muốn thu hoạch thì phải đợi tới tận tháng 7, muộn hơn nhà khác cả tháng.
May mà kỳ thu hoạch của khoai tây ngắn hơn một chút, nửa tháng nữa là thu hoạch được, còn kỳ thu hoạch của khoai lang cực dài, thế nào cũng phải đợi tới cuối tháng 8, may là thứ khoai tây này còn có thể ăn lá, cho nên xoa dịu được phần nào lửa giận của Vân Nương.
Mặc dù Vân Chiêu đã ra sức an ủi mẹ rằng nhờ trồng khoai lang quy mô lớn nên năm nay trong nhà có rau nuôi thêm chục con lợn, Tết tha hồ ăn thịt vẫn cứ bị mẹ xoắn nát tai …
Lương thực của các điền hộ đều đã mang tới nhà mình rồi, lương thực nhà mình thì vẫn ở ngoài ruộng, làm trò cười cho người ta, Vân Nương suốt vụ thu hoạch không dám thò mặt ra ngoài.
Thật ra không ai cười Vân thị cả, ai chẳng biết tiểu huyện lệnh coi trọng nông nghiệp thế nào, đi đầu trồng lương thực mới cũng là để người dân có thêm cái ăn, thậm chí còn có trưởng giả thôn xa biết chuyện còn đích thân mang theo giỏ trứng gà, ít lúa mì tới, sợ tiểu huyện lệnh vì nhà không có lương thực để ăn.
Tình cảm chất phác đó làm người ta cảm động.
Vân Chiêu đoán, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Từ Quang Khải gặp khó trong việc mở rộng trồng loại lương thực mới này.
Đối với bách tính mà nói, lương thực thu hoạch muộn một ngày là thêm một phần nguy hiểm, vì thiên tai là điều không ai có thể nói trước được gì, giờ lương thực Vân thị muộn nhiều ngày như thế, thậm chí lỡ luôn cả vụ thu hoạch, Vân Nương làm sao không tức giận cho được.
Ngọc mễ chưa chín song đã ăn được rồi, vì tránh bản thân đỡ bị chịu tội, Vân Chiêu đành bẻ xuống đem luộc, Vân Nương rất thích, các tỷ muội trong nhà rất thích, mà người thích thứ này nhất chính là Tiền Đa Đa, nó thấy mình không cần ăn cái gì nữa, chỉ cần ăn ngọc mễ luộc, thế là đủ.
Vân Chiêu vẫn luôn theo dõi sự phát triển của hoa màu trong nhà, bắp ngọc mễ không được lớn như Vân Chiêu nghĩ, bắp lớn nhất cũng dài bằng một gang bàn tay của người lớn, không dài cả thước (33cm) như đời sau làm người ta yêu thích.
Bất kể thế nào, sản lượng ước chừng một mẫu 600 cân là vẫn còn hi vọng, ở Quan Trung thế cũng gọi là tốt rồi, ít nhất hơn lúa mạch một mẫu chưa tới 400 cân.
Có điều trồng lúa mạch xong còn có thể trồng thêm một đợt kê, hai thứ cộng lại hơn ngọc mễ.
Điều này không khác gì cho Vân Chiêu một gậy vào đầu, vì ý thức luôn nghĩ thứ tiên tiến là thứ tốt, giờ mới nhận ra, còn vấn đề hợp với thời đại nữa, ngọc mễ mà y biến là thứ thành quả vô số nhà nông học cải tạo qua nhiều đời, còn Từ Quang Khải có được giống ngọc mễ nguyên sinh từ tay người Tây, sản lượng làm người ta thương tâm.
Còn lúa mạch được trồng ở Quan Trung này mấy nghìn năm, chúng đã quen với đất đai nơi này, nông quan các triều đại cũng cải tiến vô số lần, nguyên nhân khiến nó thành lương thực quan trọng nhất ở Quan Trung là vì có sản lượng không đổi.
Kê, cốc cũng vậy.
Vân Chiêu chỉ hi vọng khoai tây giúp y chút thể diện, sản lượng đừng có thảm quá, nếu không uy tín của tiểu huyện lệnh huyện Lam Điền sẽ suy giảm mạnh … không phải trong huyện, mà là trong nhà.
Thuế mùa hè của huyện Lam Điền thu rất nhanh, ngày 5 tháng 6 đã nộp toàn bộ.
Tri phủ Trương Đạo Lý dẫn toàn thể quan viên trọng yếu trong phủ tới huyện Lam Điền một chuyến, bọn họ không hứng thú với bất kỳ thứ gì khác trong huyện Lam Điền, chỉ một lòng tới tham quan kho lương.
Thậm chí còn từ chối lời mời yến tiệc của phía huyện Lam Điền.
Nghe tin tức này Vân Chiêu nhíu mày, thân là công vụ viên, y làm sao mà không hay biết, khi một đám quan trên thích trục lợi đột nhiên thành thanh liêm chính trực, vậy thì quá nửa là hỏng việc rồi.
Điều này chứng tỏ rằng trong bước đi tiếp theo, bọn họ sẽ có yêu cầu càng quá đáng hơn.
Quả y như rằng, Trương Đạo Lý tuyên bố rõ ràng với Vân Chiêu, lương thực trong kho quan của huyện Lam Điền phải chuyển hết về phủ Tây An.
“ Vào thời Hồng Vũ, kho phủ của Thiểm Tây bố chính ti chúng ta tổng cộng 80 vạn gánh lương! Tới năm Thiên Khải, chúng ta chỉ còn 18 vạn gánh lương, Vân huện lệnh có biết kho phủ năm nay có bao nhiêu không?” Trương Đạo Lý uống một ngụm trà xanh, thủng thẳng hỏi:
18 vạn gánh lương nghe thì nhiều đấy, thực tế không đủ khẩu lương cho bách tính thành Tây An nữa là, Vân Chiêu cẩn thận hỏi:” Đại nhân, chẳng lẽ năm nay còn ít hơn?”
“ 5 vạn gánh.” Trương Đạo Lý xòe 5 ngón tay ra:
“ Sao ít thế?” Vân Chiêu thất kinh:
“ Đó còn là đã tính luôn lương thực trong kho của huyện Lam Điền ngươi vào rồi đấy, cho nên năm nay bất kể thế nào, lương thực trong kho của huyện Lam Điền cũng phải nộp hết lên. Không chỉ mùa hè, mà mùa thu cũng thế, lần này huyện Lam Điền không cần nộp bạc, chỉ cần nộp lương thực là đủ.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất