Chương Thiên Hùng cứ thi thoảng lại tặng cho ít bánh đặc sản nặng 2 cân, kho tiền Vân thị cứ thế đầy lên.
Công trình thủy lợi năm ngoái xây dựng kỳ thực vẫn còn thô sơ lắm, cơ bản mới hoàn thành kiến thiến chính, đối với kênh mương nội đồng quan trọng nhất thì vẫn chưa đạt tới kiến thiết của Vân Chiêu.
Vì thế sau khi thu hoạch lương thực xong, huyện Lam Điền lại tưng bừng chỉnh trang lại công trình thủy lợi.
Lần này Vân Chiêu không cho lương thực, chỉ cho rất ít tiền, nhưng bách tính đã nhìn thấy lợi ích do công trình thủy lợi sinh ra, vì thế năm nay phát động bách tính làm việc dễ dàng hơn nhiều.
Khi phần đông đã tham gia xây dựng số ít còn lại cũng bị cuốn theo, chỉ cần là người dân huyện Lam Điền, nhìn thấy ở đâu có công trường là tự giác lấy cuốc, xẻng, xe một bánh, tham gia lao động.
Vân Chiêu không muốn người dân huyện Lam Điền nhàn rỗi.
Con người không thể nhàn rỗi, nếu nhàn rỗi là sẽ xảy ra đủ loại chuyện, mỗi ngày hút cạn tinh lực của họ, để họ không có tâm tư làm việc khác.
Kiến thiết thư viện Ngọc Sơn thì vẫn diễn ra bừng bừng khí thế, người xây dựng không phải công tượng do huyện Lam Điền bỏ tiền chiêu mộ, mà là người Vân thị nuôi trong các cốc khẩu rặng Tần Lĩnh.
Tới tháng 8, một tòa thư viện cổ kính dần xuất xuất hiện trước mắt Vân Chiêu.
Thư viện Ngọc Sơn còn xa mới đạt tới mức độ lầu vàng gác tía, sở dĩ có vị cổ kính là bì dùng lượng lớn đá và gỗ đương địa, trông giống tòa thành lũy chiến tranh hơn thư viện.
Các vị tiên sinh cực kỳ hài lòng với tòa thư viện mới này, chỉ có Vân Chiêu là mang đầy nghi vấn chuyện xây thư viện lớn như thế làm gì?
“ Nơi này có thể dung nạp được 5000 học tử.” Vân Chiêu đi xem thư viện, hùng tâm bừng bừng:
“ Bọn ta dạy hơn 500 đứa đã mệt rồi, nhiều hơn nữa dạy không xuể.” Trương Hiền Lượng rất bất mãn với thái độ học tập của Vân Chiêu, nơi này đã khai giảng ba tháng rồi, tổng cộng số buổi đi học của Vân Chiêu chưa tới 10:
“ Chẳng lẽ Trương tiên sinh không có vài người bạn đói khổ sao, cứ gọi họ tới cùng dạy là được.”
“ Ta rất nghèo, cho nên bằng hữu đa phần cũng là loại quỷ nghèo, ngươi muốn bao nhiêu?”
Vân Chiêu thở dài: “ Hôm trước học sinh rà soát tộc nhân Vân thị, kết quả phát hiện ra người biết đọc sách viết chữ còn chưa tới một thành, như thế sao được?”
Từ tiên sinh thừa hiểu tộc nhân Vân thị ở đây là cái gì, tức giận nói: “ Ngươi muốn bọn ta dạy đám đạo phỉ à?”
“ Tiên sinh, chẳng phải Khổng thánh dạy hữu giáo vô loại sao, huống hồ Vân thị là quan, người trong nhà đa phần là quan quân, đâu ra cường đạo chứ? Cho dù là có một vài người đi chệch hướng, tiên sinh cũng phải có trách nhiệm dạy họ về nẻo ngay chứ? “ Vân Chiêu mặt dày cười hì hì:
Từ tiên sinh thở dài: “ Hiện giờ ta muốn làm nhất là trước tiên uốn ngươi về đường chính đấy.”
Thời đại hỏa khí sắp tới rồi, hình thái chiến tranh sẽ thay đổi, lúc này người đọc sách càng dễ tiếp nhận kỹ năng mới hơn là những người nửa chữ vẻ đôi không hiểu.
Vì mục tiêu này, Vân Chiêu bất chấp.
“ Hiện giờ đất đai do thư viện khai khẩn được đã tới hai nghìn mẫu, có số đất đai này, thư viện không lo không duy trì được.” Vân Chiêu lảng đi, nói tới tương lai thư viện:
“ Nhưng toàn đất đồi.”
“ Sản lượng ngọc mễ không tốt, một mẫu chưa được 400 cân.”
“ Sản lượng khoai tây tốt hơn một chút chẳng qua cũng chỉ 900 cân thôi, không thể so với bình nguyên.”
“ Chẳng phải khoai lang ngoài dự liệu là gì, một mẫu 1200 cân, đúng là xuất sắc, hơn nữa thứ này dễ trồng, lá cũng ăn được, ăn còn không hết kìa.”
Các vị tiên sinh mỗi người một câu loạn hết cả, Hàn Độ lấy làm lạ hỏi Từ tiên sinh:” Ngay cả đất đồi còn có thể sản xuất, Nguyên Thọ, sao huynh trưởng của huynh lại dậm chân tại chỗ.”
Từ tiên sinh lắc đầu:” Huynh trưởng ta đã rời kinh sư, đi Hào Cảnh ( Macao) thương lượng mua đại pháo của người Bồ Đào Nha, đã lâu rồi không đụng tới chuyện nông nữa.”
Lưu Chương đau lòng dậm chân:” Bỏ gốc tìm ngọn, đau đầu đi chữa chân.”
Từ tiên sinh không giải thích, nhìn Vân Chiêu hỏi:” Nghe nói ngươi đang mô phỏng chế tạo điểu súng phải không? Có cần tìm giúp ngươi một số công tượng nước Lỗ Mật không, súng trường do Triệu Thế Tránh làm ra chính là học theo súng trường do người nước Lỗ Mật ( Thổ Nhĩ Kỳ) tiến cống đấy. Nghe huynh trưởng ta nói, ở Hào Cảnh có rất nhiều công tượng nước Lỗ Mật, tiền công rất rẻ.”
“ Ồ, ở Hào Cảnh có nhiều người Bồ Đào Nha không ạ?”
“ Không nhiều, nơi đó đa phần là người dị tộc, theo huynh trưởng ta nói không dưới 6000 người, nhiều nhất là người Bồ Đào Nha.”
Vân Chiêu suy nghĩ một hồi:” Học sinh đúng là cần ít công tượng, vậy học sinh viết thư cho Đại Từ tiên sinh, mời ông ấy đàm phán với người Bồ Đào Nha xem sao.”