Chương 148: Trứng phượng hoàng kiêu ngạo. (3)
Lương thực mới của Vân thị vừa mới thu hoạch liền bị hương dân kéo tới dùng lương thực của nhà mình đổi hết rồi.
Có điều bọn họ vẫn không chịu trồng lương thực mới này ở ruộng tốt, mà định năm sau trồng diện tích lớn ở ruộng hạn, hoặc tận dụng mảnh đất hoang nhỏ không đủ làm thành ruộng để trồng ít khoai lang, thứ này là đồ tốt, không như cây lương thực khác, trong vườn nhà chỉ cần có ít đất là trồng được.
Với bọn họ mà nói, đây đã là mức độ mạo hiểm lớn nhất rồi.
Tình hình thiên tai ở Quan Trung sau mùa thu hoạch hè không chuyển biến tốt chút nào, điều này nói lên, ông trời ngay cả cơ hội để bách tính trồng bù lương thực vào mùa thu cũng không cho.
Vì vậy thế lực của tặc khấu ngày một lớn.
Hồng Thừa Trù đã lâu lắm rồi không viết thư cho Vân Chiêu, thông qua công báo, Vân Chiêu mới biết được tính nghiêm trọng của sự việc.
Lần hạn hán này không chỉ xuất hiện ở Quan Trung, Sơn Tây mà còn có Hà Nam, Hà Bắc, Sơn Đông, thậm chí có thể nói cả bờ nam Hoài Nam đều gặp tai nạn.
Vân Chiêu không biết triều đình chuẩn bị dùng cách gì để cứu tế nạn dân, y rất muốn biết.
Tháng 8 đã tới, Vân Chiêu vẫn chẳng nghe thấy có bất kỳ văn thư nào liên quan tới cứu nạn của triều đình, nhưng nghe được tin Viên Sùng Hoán bị lăng trì xử tử, người nhà bị đi đầy 3000 dặm.
Năm đó, Viên Sùng Hoán vừa mới 46 tuổi.
Lại một nhân vật lớn hạ màn, hoàn cảnh của Đại Minh không vì thế mà tốt hơn.
Công báo ở trên bàn của Vân Chiêu không thấy có một tin tức tốt nào, hẳn trên bàn hoàng đế cũng như thế, thậm chí còn tệ hơn.
Cho tới tận khi trước lúc đi ngủ, tâm tình của Vân Chiêu vẫn rất tệ, không biết lúc này hoàng đế ở trong hoàng cung tâm tình ra sao?
Hoàng đế không cách nào giải cứu con dân mình đang lâm vào khốn cảnh, nhưng Vân Chiêu thì có.
Toàn bộ Quan Trung vì hạn hán nên kinh tế kỳ thực đã phá sản rồi, cho nên phải khôi phục lại kinh tế.
Trước kia ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào lương thực, đều đặt ở chuyện làm sao cho no cái bụng, vì thế bọn họ đã dừng mọi hoạt động sản xuất và giao dịch.
Bây giờ huyện Lam Điền có lương thực, liền có điều kiện cơ sở để khôi phục sản xuất kinh tế và sinh hoạt.
Dưới điều kiện này, Vân Chiêu mới xây dựng rầm rộ, từ công trình thủy lợi tới thư viện Ngọc Sơn, từ đó giải quyết được vấn đề sinh hoạt của thợ đá, thợ mộc, thợ ngói, cùng một bộ phận lưu dân dựa vào bán sức lao động kiếm ăn.
Đặc biệt là xây dựng thư viện Ngọc Sơn cần tới lượng lớn vật tư, thế là rất nhanh bãi khai thác đá, lò gạch, người làm ngói, đinh sắt cũng có đường sống.
Mặc dù lúc này lưu thông trên thị trường vẫn là lương thực, kỳ thực lương thực có thể coi là tiền tệ.
Nhưng mà chuyện vác bao lương thực đi trao đổi hàng hóa nói cho cùng vẫn không phải là hành vi hợp lý, chính vì thế Vân Chiêu sau vụ thu hoạch hè lại lần nữa phát động xây dựng thủy lợi quy mô lớn, hơn nữa trả công bằng tiền, từ đó bồi dưỡng lòng tin của bách tính với tiền tệ.
Tất nhiên người dân không dễ dàng tin như vậy, nhưng dân gian có trí tuệ của dân gian, thế nên liền xuất hiện có người nhanh trí thử dùng tiền được Vân thị phát, thử mua lương thực mới của chính Vân thị.
Lượng giao dịch chẳng là bao, nhưng Vân Chiêu rất vui.
Y tin rằng, chỉ cần có mở đầu, quán tính của kinh tế sẽ khiến bách tính tự động làm hồi sinh nhiều ngành nghề hơn nữa.
Vân Chiêu có lòng tin, nếu bảo vệ được huyện Lam Điền khỏi sự quấy nhiễu bên ngoài, trong vòng ba năm y có thể khôi phục mức độ sinh hoạt của bách tính Lam Điền về năm đầu Vạn Lịch.
Chuyện ở Lam Điền càng thuận lợi, Vân Chiêu càng thất vọng với vương triều Đại Minh, y không tin Đại Minh không có người tinh minh, không tin vương triều này toàn loại giá áo túi cơm.
Vì cho tới giờ những thứ Vân Chiêu làm không có gì cao siêu mà thời đại này lại không thể làm nổi, khả năng tiên tri chỉ cho y động lực cấp thiết hơn thôi, ngay cả thứ lương thực mới mà y gửi gắm hi vọng cũng chưa phát huy được uy lực của nó, cái hồ chứa nước cực lớn đang cung cấp nước cho cả huyện Lam Điền vốn xây từ đầu thời Minh.
Nhưng người tinh minh thì giống như Trương Đạo Lý nói, những kẻ đó cho rằng thiên hạ là của hoàng đế, tốt hay xấu chẳng liên quan gì tới họ, bọn họ chỉ muốn bám lên thân thể vương triệu này, ngấu nghiến máu thịt của nó vỗ béo cho bản thân.
Đây chính là khiếm khuyết của tư tưởng gia thiên hạ.
Không sao ngủ được, Vân Chiêu ngồi dậy, qua cửa sổ nhìn thấy trên Ngọc Sơn lác đác ánh đèn, đó là tiêu chí học sinh của thư viện đang chăm chỉ học tập, công tượng vẫn vất vả làm việc.
Biết ngoài kia vẫn còn người bận rộn vì cuộc sống tốt hơn, Vân Chiêu mới có thể yên tâm ngủ một giấc.
Ngày hôm sau, Vân Chiêu thức dậy rất muộn, mở mắt ra thấy Tiền Thiểu Thiểu bám vào thành giường nhìn mình không chớp.
“ Sao không đánh thức ta? “ Vân Chiêu ngáp dài, rất muốn ngủ thêm, rốt cuộc vẫn lấy ý chí lớn rời giường:
“ Tối qua Phúc bá vẫn chưa về, nữ nhân tên Phùng Anh chưa tới, trang sức thì đánh xong rồi, không được 20 cân, thợ vàng nói chỉ có 12 cân thôi, nếu như tăng thêm trọng lượng thì sẽ không đẹp nữa. Họ còn nói, nếu thiếu gia mà nhất định muốn làm trang sức 20 cân thì trực tiếp tặng khối vàng cho tiểu nương tử là được, cần gì phải làm thành trang sức.”
Vân Chiêu gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Thợ cao minh đều có cá tính lớn, đó là chuyện hết sức bình thường.
Phúc bá đi từ hai ngày trước rồi, còn dẫn theo Vân Giáp, Vân Ất, ba người vũ trang đầy đủ còn lấy con ngựa tốt nhất trong trang lên đường.
Cho tới bây giờ vẫn không có tin tức truyền về, không biết là Phùng Anh nghe thấy kho vũ khí bị mình lấy được rồi sẽ có phản ứng ra sao?
Nếu như nó trực tiếp dứt khoát quay đầu về Thục thì tất nhiên là tốt nhất, tới khi đó Vân Chiêu chỉ cần mang món trang sức quý giá đã làm xong đi tặng cùng lá thư chân thành là đủ, giải quyết triệt để gọn gàng chuyện này.
Không nên có dính dáng gì với loại tiểu cô nương như Phùng Anh.
Một là thiêu kiêu chi nữ, một là cường đạo nhà quê vừa thoát nghèo, hai giai cấp trời sinh đối đầu với nhau, mà Vân Chiêu không muốn thành tử địch của Phùng Anh.
Bởi vì làm kẻ địch với nha đầu đó, y sẽ thành phe phản diện bị vạn người thóa mạ, không có lợi cho đại kế tương lai của y.
Song Vân Chiêu cảm thấy, chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như vậy đâu, vì thế y chuẩn bị rất nhiều phương án ứng phó.
Đến trưa, Vân Chiêu đang nghiên cứu làm sao để lột hết vỏ ngọc mễ làm món cháo mình cực thích thì Phúc bá về, nhìn sắc mặt của ông ta rất vui, Vân Chiêu thả nắm ngọc mễ đã tẽ hạt vào lỗ trên máy xay, hỏi với hi vọng ở mức tối thiểu: “ Phùng Anh đi rổi sao?”
Phúc bá chắp tay: “ Sau khi nghe nói thiếu gia lên trận chém chết 10 Kiến nô, Phùng tiểu thư nhờ lão nô gửi lời hỏi thăm người, cám ơn thiếu gia giết Kiến nô báo thù cho người thân, kho vũ khí thuộc về thiếu gia là chuyện đương nhiên.”
Xì, làm gì có chuyện đơn giản như vậy, Vân Chiêu nheo mắt: “ Nó thật kiêu ngạo.”
Phúc bá chỉ mặt Vân Chiêu như phát hiện ra vàng:” Đúng, chính là bộ dạng này, Phùng tiểu thư nheo mắt nhìn lão nô giống hệt thiếu gia, ài, thương cho lão nô, cả đời tận tụy mà không ai tin, đều hoài nghi lập trường của lão nô.”