Chương 149: Trò chơi của trẻ con. (1)
Về cơ bản Phúc bá cho rằng Phùng Anh là một nữ hài tử rất dễ tiếp xúc, là kỳ nữ tử lòng dạ rộng rãi giống Tần Lương Ngọc, làm việc quyết đoán, một khi chuyện không thành là từ bỏ, không dây dưa gì hết.
Vân Chiêu lại không nghĩ như thế, cứ nhìn hành vi của Tiền Đa Đa mà suy thì biết, nói với Phúc bá ngây thơ:” Chuẩn bị đón khách đi.”
Phúc bá không hiểu: “ Thiếu gia, Phùng tiểu thư đã về rồi:”
Vân Chiêu lắc đầu: “ Không đâu, lúc này chắc chắn là cô ta đang ở trong huyện Lam Điền đấy.”
Phúc bá mỉm cười: “ Thiếu gia không hiểu Tần soái là người như thế nào rồi, đứa bé bà ấy dạy ra làm sao mà tệ được.”
Vân Chiêu nhìn cái lão già mồ côi vợ cả đời, giọng thương hại: “ Ông không hiểu nữ nhân.”
“ Phùng Anh mới chỉ có 9 tuổi thôi.”
“ Thiểu Thiểu.”
Nghe thiếu gia gọi, Tiền Thiểu Thiểu mau mắn chạy tới, trả lời ngay: “ Chắc chắn là chưa về đâu ạ.”
“ Ông thấy chưa? “ Vân Chiêu chỉ Tiền Thiểu Thiểu làm minh chứng: “ Nữ nhân thì 9 tuổi hay 90 tuổi không khác biệt nhiều về bản chất, Thiểu Thiểu, rải người ra cho ta, đi tìm cho được bà cô ấy.”
Tiền Thiểu Thiểu vâng một tiếng rồi chạy biến mất luôn.
“ Thiếu gia chắc chắn là chưa về à? “ Phúc bá vẫn chưa tin:
“ Nếu cô ta đánh tận tới cửa, ta không lấy làm lạ, nếu cô ta đòi hỏi quá đáng, ta thấy rất bình thường, thậm chí cô ta dẫn người tập kích huyện Lam Điền, ta nói có thế chứ. Bây giờ cô ta vất vả từ đất Thục tới đây, lại có câu trả lời thất vọng nhất, vậy mà quay đầu đi luôn thì lạ quá.”
“ Nếu thiếu gia đoán sai thì sao?”
“ Thế thì càng tốt, chứng minh rằng Phùng Anh sở dĩ đến Lam Điền là do Tần soái bức bách, kỳ thực cô ta không hề muốn tới, cũng không có hùng tâm gì cả, là nữ hài tử bình thường nhất.” Vân Chiêu nói với chẳng hi vọng gì: “ Nếu ta mà đoán sai thì đó chính là may mắn lớn nhất của ta. Phúc bá, tối nay ta ngủ cùng ông.”
Phúc bá mắt trợn trừng: “ Lão nô ngủ hỗn lắm, hay đánh rắm lại còn ngáy to, thiếu gia không chịu nổi đâu.”
Vân Chiêu khịt mũi: “ Ngủ với ông cho an toàn, lỡ chẳng may ta bị một tiểu cô nương bắt sống thì đúng là mất mặt lớn.”
Phúc bá bấy giờ mới suy xét chuyện này nghiêm túc hơn, nhìn trái ngõ phải, hỏi nhỏ: “ Vậy thiếu gia định làm sao?”
“ Trốn đi chứ sao, có câu gặp mặt không bằng nghe tên, để cô ta nghe thấy uy danh của ta, biết được bản lĩnh của ta, nhưng không thể gặp được ta. “ Để đối phó với một cô bé 9 tuổi đầu, Vân Chiêu quả thực không từ thủ đoạn rồi, thật sự đáng mặt nam nhi lắm, thực là rạng danh tổ tông Vân gia quá mà:
Phúc bá hết sức tán đồng: “ Được, lão nô đi an bài. “ Nói xong vội vành chạy đi.
Ông ta vừa đi, Tiền Thiểu Thiểu được Vân Chiêu phái đi tìm người leo cửa sổ vào như tên trộm.
“ Thế nào rồi? “ Vân Chiêu hỏi gấp:
“ Thiếu gia, Phúc bá đem về một xe lương thực lớn.”
“ Hừ hừ, ta biết ngay mà, đồ lão già dại gái cứng đầu lần này giúp nha đầu thối rồi.”
“ Ý thiếu gia nói là Phúc bá phản bội? “ Tiền Thiểu Thiểu nói với giọng hớn hở rõ ràng:
Biết nó thèm vị trí quản gia muốn điên rồi, Vân Chiêu lờ đi: “ Không tới mức, hẳn là nha đầu kia cầu khẩn Phúc bá giúp nó, muốn ước chừng cân lượng của ta.”
“ Vậy chúng ta mai phục bắt lấy.”
“ Không bắt, ta thực sự không muốn gặp tiểu cô nương đó, không bắt thì cô ta như con ruồi đáng ghét vo ve xung quanh, nhịn là qua, bắt rồi càng phiền, nói không chừng cô ta thừa cơ đòi hỏi nhiều hơn. Lần này ta chuẩn bị một bộ trang sức quý giá, đó đã là nhượng bộ lớn nhất của ta rồi, cô ta không thể đòi hỏi thêm nữa.”
“ Vậy phải làm sao ạ?”
“ Đơn giản, tối nay ngươi ngủ trên giường ta.”
Tiền Thiểu Thiểu giật mình: “ Hả, thiếu gia tới chỗ Phúc bá để đâm đầu vào lưới à?”
Vân Chiêu bĩu môi: “ Ai dại ngủ với Phúc bá, ngươi nói là ta đổi ý rồi, tối nay ngủ với người khác, Phúc bá mà hỏi tới thì bảo là không biết.”
“ Làm thế để làm gì ạ? “ Tiền Thiểu Thiểu thấy thiếu gia làm việc vòng vèo khiến nó chẳng hiểu:
“ Ta phải nói với người ta là ta không phải kẻ ngốc chứ.”
“ Tất nhiên ạ, thiếu gia không ngốc, nữ nhân kia mới là đồ ngốc.”
Vân Chiêu không muốn coi thường Phùng Anh, cũng không thể coi thường Phùng Anh, giống như Phúc bá nói, nữ hài này là hóa thân của 9000 anh hồn ngoài thành Liêu Dương.
Cái chết của bọn họ khiến người đời bi thương, khiến sử sách tiếc nuối, khiến đời sau dẫm chân, Vân Chiêu không muốn Phùng Anh làm những anh hồn đó để lại bất kỳ vết đen nào.
Hậu nhân luôn kém cỏi.
Đây là sự thực, giống như một vương triều, quân vương khai quốc luôn vĩ đại, quân vương trung hưng luôn trí tuệ, còn quân vương thời mạt luôn u mê.
Giống như một đời của con người.
Vân Chiêu rất hi vọng mình ở thời kỳ thiếu niên cường đại nhất làm nhiều việc chính xác, vĩ đại, chân thành, tới thời trung niên làm vài việc anh minh, rồi tới tuổi già, nên gửi phần đời còn lại vào sông núi tránh làm hỏng anh danh cả đời.
Trăng sáng rời Thiên Sơn cũng rời Ngọc Sơn, như trồi nổi lên giữ biển mây mênh mông, mùa hè sắp qua rồi, bầu trời vẫn trong vắt, trăng treo ở lưng Ngọc Sơn, tựa mỹ ngọc bên thắt lưng mỹ nhân.
Vân Chiêu và Tiền Thiểu Thiểu nằm dưới gầm giường nhìn trăng sáng, đợi Phùng Anh tới.
Tiền Thiểu Thiểu cố gắng mở to mắt, nó không muốn bị cơn buồn ngủ làm lỡ mất trò hay, Vân Chiêu thì vừa ngủ dậy nên chẳng thấy mệt mỏi.
Một mũi tên đỏ chót đột nhiên xuất hiện ở trên bàn trong phòng Tiền Thiểu Thiểu, ghim vào gỗ ba phân, vậy mà không gây tiếng động lớn, chỉ cộc một cái như chim gõ mặt bàn.
Vân Chiêu và Tiền Thiểu Thiểu vẫn không phản ứng gì, cho rằng Phùng Anh đang thăm dò mà thôi.
Từ lúc Vân Chiêu nói muốn ngủ với Phúc bá thì cuộc giao phong của hai người đã bắt đầu, Phùng Anh là khách, Vân Chiêu là chủ nhà, tất nhiên là phải chủ động, tiếp khách phải nhiệt tình.
Sau đó bảo Tiền Thiểu Thiểu tới phòng y ngủ, tất nhiên là một loại thăm dò khác, Tiền Thiểu Thiểu chỉnh lại giường một chút, nhét gối vào chăn ngụy trang thành người, sau đó về phòng minh ngủ.
Giả như Phùng Anh tới phòng Vân Chiêu, khi nó phát hiện trong phòng không có ai, nói lên nó đã thất bại.
Nếu chỉ chút mánh khóe đó mà nó không nhìn thấu, vậy thì không nên dây dưa với Vân Chiêu, đòi vũ khí gì đó.
Tiền Thiểu Thiểu về phòng mình cũng làm y như vậy, giống có người nằm trên giường, thực tế nó nằm dưới gầm giường.
Làm như thế dễ dàng khiến Phùng Anh cho rằng đây là bẫy cấp thấp, từ đó bỏ qua Vân Chiêu nằm dưới gầm giường của Tiền Thiểu Thiểu.
Sau khi một mũi tên nhỏ bắn lên bàn, thân thể Vân Chiêu dưới gầm giường biến mất, Tiền Thiểu Thiểu thò đầu ra ngoài hô: “ Phùng gia tiểu thư, thiếu gia nhà ta không có ở nơi này, ngoài ra cô bại lộ hành tung rồi, thừa nhận thất bại đi.”
Một thân thể nho nhỏ từ cửa sổ bò vào, cuối cùng tới bên giường, nằm xuống nhìn Tiền Thiểu Thiểu đang nhìn mình: “ Ta là nha hoàn của tiểu thư nhà ta, con lợn béo của nhà ngươi đâu?”
Bốp!
Vừa dứt lời Tiền Thiểu Thiểu cho ngay một đấm vào mũi tiểu nha hoàn, tiểu nhã hoàn kêu thảm ngã ra sau, Tiền Thiểu Thiểu như con lợn rừng lao ra húc tiểu nha hoàn, không đợi nó kịp phản ứng đã cưỡi lên lưng, kéo khăn trải giường, quấn quanh cổ tiểu nha hoàn đang máu lẫn nước mắt chảy ròng ròng, sau đó siết chặt ...
Cổ bị thít chặt, Tiểu nha hoàn không sao thở được, cố gắng ngả người ra sau, nhưng không thoát khỏi cái chăn, Tiền Thiểu Thiểu đứng dậy, chân đạp lên gãy tiểu nha hoàn, kéo hai đầu chăn: “ Dám sỉ nhục thiếu gia ta, chết chưa hết tội.”