Chương 147: Trứng phượng hoàng kiêu ngạo. (2)
Bản thân Vân Chiêu cũng không muốn chia đôi kho vũ khí này, chợt nghĩ tới ưu thế của mình sáng mắt: “ Vậy ta dùng tiền lương trả có được không?”
Đề nghị này đúng là nghĩ quẩn, Phúc bá phủ định: “ Thiếu gia, đất Thục có bao giờ thiếu lương thực đâu, nơi thiếu là Thiểm Tây, Sơn Tây, Hà Nam, Hà Bắc, Sơn Đông, thiếu gia hỏi thế người ta cười cho. Lão nô kiến nghị thế này, thiếu gia có thể tỉ võ.”
Vân Chiêu lắc đầu quầy quậy, không cần đoán cũng biết kết quả rồi, cái tên đó từ nhỏ theo phụ nhân võ công cường hãn như Tần Lương Ngọc, nếu không học được một thân bản lĩnh, nó làm sao dám tới đây đòi vũ khí chứ?
Nhìn tấm thân mỡ màng này của mình xem? Tỷ võ hay đi làm bao cát ?
“ Phải rồi, ta nghe nói đất Thục thiếu chiến mã, lần này chúng ta kiếm được không ít chiến mã, Phúc bá, ta lấy 200 chiến mã đổi số vũ khí kia được không?”
Phúc bá nghe câu này thất kinh tới độ đứng bật dậy, không dám tin, phải biết rằng 200 chiến mã là toàn bộ vốn liếng của Vân thị:” Thiếu gia nỡ hi sinh đội kỵ binh mới kiến lập sao?”
Vân Chiêu thở dài:” Biết làm sao, trong mắt ta số hỏa khí đó quan trọng hơn kỵ binh, nếu ta phải lựa chọn một trong hai bên, vậy ta chọn hỏa khí.”
Phúc bá vui mừng bóp vai Vân Chiêu:” Nói cho cùng thiếu gia vẫn là đứa bé ngoan, đã bị ép tới mức này mà vẫn thà nhường nhịn chứ không phải loại bỏ đối thủ. Tốt, rất tốt, lão nô không chọn nhầm người.”
“ Thiếu gia, sao thiếu gia không hỏi vì sao Phùng Anh có nhiều ưu thế như vậy, lão nô lại lựa chọn thiếu gia chứ không phải Phùng Anh?”
Vân Chiêu cúi đầu bản thân, chỉ nhìn thấy cái bụng to là nổi bật giữa đám ốm đói, chẳng hiểu mình làm sao, vất vả lắm chứ có phải là chỉ ngồi với ăn đâu, thế mà béo thế này, than thở: “ Chẳng lẽ vì ta béo?”
Phúc bá cười càng thêm quái dị: “ Vì thiếu gia hơn Phùng Anh một thứ!”
Vân Chiêu không hiểu, bóp đống thịt mỡ trên bụng mình kéo ra: “ Hơn thứ này à?”
Phúc bá cười gian, nhìn vào đũng quần Vân Chiêu.
Vân Chiêu toàn thân nổi da gà, thỉnh nhảy lên bàn, tóm lấy vai Phúc bá, suýt hét lên: “ Nó là nữ phải không?”
“ Đúng thế, nhưng mà trước kia lão nô thực sự không biết Phùng Anh là nam hay nữ, giữa hai người, lão nô không biết phải lựa chọn ai, cho nên mới một mực lấy quy củ ra nói. “ Phúc bá gật đầu:” Lần này Phùng Anh đã rời Xuyên, lão nô thấy khả năng là nó có được đầu người mà lão nô cần, cho nên mới làm trái lời hứa, lấy một ít điểu súng và hỏa pháo ra, hi vọng giúp được thiếu gia.”
“ Chỉ là không ngờ vận khí thiếu gia lại tốt như thế, đi cướp tiêu cục mà lại gặp được Kiến nô thực sự. Khi lão nô thở phào rồi mới nhận được thư tiết lộ sự thực Phùng Anh là một đứa bé nữ. Nên giờ thiếu gia lấy kho vũ khí, lão nô cũng không có tâm kết nữa.”
“ Vậy Phùng Anh thực sự là nữ à?” Vân Chiêu vẫn chưa yên tâm hẳn:
Phúc bá dần thu lại nụ cười, thở dài:” Thích gia quân ở đâu cũng bị người ta chèn ép, đó là vì được Trương Cư Chính tán thưởng, bất kể là quân lương hay đãi ngộ đều cao nhất, cho nên bị người ta ghen ghét, cuối cùng dẫn tới kết cục bi thảm.”
“ Tần soái lấy thân phụ nhân mà suất lĩnh Bạch Can quân nam chinh bắc chiến vô địch, có thể xưng cân quắc hơn anh hào. Cũng bởi vì là nữ mà Tần soái bị người ta hạ thấp, cho dù có hoàng đế ngự chế thi văn tán dương, Bạch Can quân vẫn bị người ta ngáng chân gạt tay, nguyên nhân lớn nhất vì Tần soái là phụ nhân.”
“ Lão nô không dám suy đoán Phùng Anh là nhân vật cỡ nào, có điều Tần soái đã cho Phùng Anh tới huyện Lam Điền lấy kho vũ khí, chứng minh Phùng An không phải hạng tầm thường.”
“ Ông trời chó má không cho người tốt đường sống, Phùng Anh là huyết mạch cuối cùng của Thích gia quân và Xuyên quân, lão nô hi vọng nó có thể sống bình an cả đời, chứ không như Tần soái nửa đời chinh chiến, nửa đời cô độc, cuối cùng mất luôn cả huynh đệ ....”
Trước kia Vân Chiêu không mấy thiện cảm với sự ngoan cố cổ hủ của Phúc bá, còn bây giờ y chỉ mong Phúc bá phong kiến hơn, trọng nam khinh nữ hơn, cổ hủ hơn.
Chỉ bởi vì trong quần y có thêm một thứ, khiến Phùng Anh thân phận như phượng hoàng không sánh được, loại chuyện không cần so bản lĩnh, chỉ bởi vì giới tính đã khiến người ta không thể nói được gì ... Vân Chiêu thấy con mẹ nó quá tốt.
Bất công lớn nhất với người khác, chính là công bằng nhất với mình.
“ Phúc bá, mai phái người tới thành Tây An, gọi thợ vàng giỏi nhất trong thành tới đây, ta muốn bỏ ra 20 cân vàng đánh một bộ trang sức cho Phùng Anh, miễn là thứ bảo thạch phỉ thúy gì trong nhà có, đều mang ra dùng.”
“ Ta không cần đẹp, chỉ cần quý trọng, nhất định phải để Phùng Anh tiểu thư cảm thụ được sự tôn kính vô hạn của Vân thị ta với Thích gia quân và Xuyên quân đã chiến tử.” Vân Chiêu lập tức đưa ra quyết định sáng suốt nhất rộng lượng nhất:
Khả năng chấp hành của Phúc bá rất mạnh, một ngày đã phái khoái mã tìm được hết thợ vàng tốt của phủ Tây An rồi, có tới 7 người mời về Vân gia trang tử làm trang sức.
Nếu là bình thường, một thổ địa chủ chưa chắc đã mời được đám thợ tay nghề cao này, nhưng giờ Vân thị huyện Lam Điền đã vang danh khắp Quan Trung rồi, ai chẳng biết Vân thị cái gì thiếu chứ chẳng thiếu lương thực.
Trong thời buổi thiên tai đói kém này, kiến lập quan hệ với một nhà như thế, ít nhiều để lại một đường lui cho con cháu.
Do Phùng Anh lớn lên ở Thạch Trụ tuyên úy ti, Vân Chiêu đoán rằng, trên người tiểu cô nương này nhất định mang đậm đặc điểm của dân tộc tây nam.
Bất kể là Di gia, hay là Thổ gia, hoặc là người Khương, người Ô Tư Tàng có nhân số đông nhất, đều có có thói quen đeo trang sức lớn.
Lâu dần nhiều nữ tử Hán gia cũng có thói quen này.
Theo như Vân Chiêu biết, có thứ trang sức nặng tới 20 cân, vì thế y muốn làm món trang sức nặng đủ 20 cân nặng Phùng Anh.
Tiền Đa Đa thấy những người thợ lựa chọn vô số châu báu bảo ngọc, nó hâm mộ vô cùng.
Tiền Thiểu Thiểu vừa lau đinh đồng nó kiếm được ở Thiếu Hoa Sơn vừa nói với tỷ tỷ:” Đợi đệ lớn lên sẽ đánh cho tỷ một bộ trang sức to hơn, nặng hơn.”
Tiền Đa Đa u uất nói: “ Tỷ tỷ không quan tâm tới trang sức, chỉ là chúng ta xuất thân ti tiện, chẳng như người ta, chỉ cần là hậu đại danh môn, chẳng làm gì đã cao hơn người khác một bậc.”
Tiền Thiểu Thiểu bỏ đinh xuống:” Sao đệ không có suy nghĩ này? Đệ thấy tỷ ở thanh lâu quá lâu, học được nhiều thứ của Lương ma ma đấy, cái gì là thân phận? Hôm qua là thiên kim nhà tể tướng, hôm nay thành xướng kỹ bán nụ cười đầu đường, chuyện như thế tỷ đệ chúng ta gặp còn ít à?”
“ Thiếu gia nói một câu rất hay, số mệnh do ta, không phải do trời.”
“ Cô Phùng Anh đó tuy được Vân thị ta coi trọng, song nguyên nhân trọng yếu là vì cô ta hữu dụng với nhà ta, mà sự hữu dụng này do cha cô ta dùng mạng đổi lại. Cái đó chẳng có gì đáng hâm mộ, nếu đệ liều mạng đi kiếm món đồ trang sức cho tỷ, tỷ có vui không?”
Tiền Đa Đa nghe vậy chuyển giận làm vui, ôm vai Tiền Thiểu Thiểu, thân mật cọ mặt vào má nó:” Đệ mới là mệnh của tỷ.”
Tiểu Thiểu Thiểu hưởng thụ ôn nhu hiếm có của tỷ tỷ, nói nhỏ:” Tỷ tỷ, đừng thích thiếu gia được không?”
Tiền Đa Đa ngạc nhiên:” Í, không phải đệ rất sùng bái thiếu gia sao?”
“ Sùng bái không nhất định muốn thiếu gia làm tỷ phu.”
“ Chẳng lẽ đệ thấy y không tốt?”
“ Không phải thiếu gia rất tốt, đối xử với cả huyện Lam Điền cũng rất tốt, nhưng mà thiếu gia nhiều việc lắm, không quan tâm tới tỷ tỷ được đâu ...” Tiền Thiểu Thiểu thở dài, Vân tiểu muội cũng nhiều lần tới tìm thiếu gia chơi, nhưng thiếu gia bận mãi, có lần nó ngồi một mình đợi suốt cả buổi chiều mà thiếu gia chưa xong việc, phải lủi thủi đi về trông hết sức tội nghiệp, nó không muốn tỷ tỷ của mình cũng gặp chuyện như vậy:
Tiền Đa Đa mỉm cười vỗ má đệ đệ, đeo cặp sách đẹp đẽ, tới thư viện Ngọc Sơn.
Đưa mắt tiễn tỷ tỷ đi rồi, Tiền Thiểu Thiểu nhìn sang thư phòng, Vân Chiêu đang chăm chú xem sách, thi thoảng cắn bút rồi viết cái gì đó, nó lẩm bẩm: “ Đệ nói không sai đâu mà.”