Chương 150: Trò chơi của trẻ con. (2)
Tiểu nha hoàn giống như con cá bị ném lên bờ, nó há to miệng ra sức thở, nó sợ mình thở ít một hơi thôi là không còn mạng nữa, hai tay cố quờ quạng tóm lấy Tiền Thiểu Thiểu, nhưng không cách nào thực hiện được.
“ Thiếu gia nhà ngươi đâu?” Một giọng nói trong trẻo lành lạnh từ ngoài cửa sổ truyền vào:
“ Phùng gia tiểu thư, cho tiểu nhân giết con tiện tỳ ăn nói lếu láo đã.” Tiền Thiểu Thiểu vẫn mím môi mím lợi siết hai đầu chăn:
“ Buông nó ra, không ngươi cũng chết.”
Một mũi tên mang theo tiếng rít chói tai vút qua bên bên Tiền Thiểu Thiểu, cắm phập xuống đất.
Tiền Thiểu Thiểu chẳng sợ, từ bé tới lớn nó bị người ta dọa giết chưa đủ sao:” Phùng gia tiểu thư không cần lấy tiểu nhân làm con tin bức bách thiếu gia nhà tiểu nhân, chỉ cần tiểu thư hiện thân, tiểu nhân mặt người xử trí.”
Nói rồi buông tay thả nha hoàn kia ra, sau đó lăn nhanh xuống gầm giường, chỉ nghe tách một cái, thân thể nó đã biến mất.
Tiểu nha hoàn vừa mới thoát thân, bất chấp mũi còn chảy máu, rút thanh chủy thủ chui vào gầm giường.
“ Tiểu Sở, quay lại.”
Phòng Anh khẽ gọi một tiếng, Tiểu Sở đang điên cuồng khóc tu tu chui từ gầm giường ra.
“ Đi thôi, đừng khóc nữa, chúng ta đi dự tiệc.”
Một thân ảnh không cao từ sau thân cây đi ra, lau máu cho nha hoàn, sau đó kéo nó tới phòng Vân Chiêu.
Phòng Vân Chiêu mở rộng, Tiền Đa Đa cười tủm tỉm đứng ở cửa cung nghênh Phùng Anh đại gia quang lâm:” Tỳ nữ được thiếu gia ủy thác, chuẩn bị chút lương thực mới làm món ăn, mời Phùng gia tiểu thư nếm thử.”
Bất kể là đối diện với ai, chỉ cần Tiền Đa Đa muốn biểu hiện ra một mặt mỹ lệ nhất của mình, nó luôn thể hiện vô cùng xác đáng.
Ít nhất Tiểu Sơ cứ ngây ra nhìn Tiền Đa Đa mỹ lệ như một yêu tinh, thậm chí quên luôn cả khóc.
….. …..
“ Thiếu gia không đi gặp Phùng Anh à?”
Vân Chiêu nghe thế chỉ cười, bốc một nắm đỗ tương trên đĩa ném vào mồm.
“ Thiếu gia nếu như lấy lòng được tiểu cô nương đó, tương lai bớt đi được rất nhiều đường vòng.”
Vân Chiêu vẫn chuyên tâm ăn đỗ tương, cứ như đây mới là chuyện quan trọng nhất trên đời.
“ Đây là chút tâm tư nhỏ của lão nô, xin thiếu gia chớ giận.”
Vân Chiêu cuối cùng cũng ăn hết nắm đỗ tương trong tay:” Nhà chúng ta là cường đạo, chuyện này chẳng giấu được ai hết, cũng không thể thay đổi. Tần soái là nhà trung liệt của Đại Minh, điểm này cũng sẽ không thay đổi. Ta biết ý ông, ôn muốn ta và Phùng Anh kết thành phu thê, tương lai sẽ có nhiều khả năng hơn, suy nghĩ của ông là tốt, vấn đề ta không muốn.”
Phúc bá khuyên nhủ:” Thiếu gia, kết hôn với Phùng Anh không nhục Vân thị.”
“ Ta biết, nữ tử như Phùng Anh, bất kể trông thế nào, gả cho ai cũng là hạ mình, như ta đã nói với ông rồi, Vân thị là cường đạo, vậy cứ tiếp tục đi theo con đường cường đạo đi, không cần nửa chừng thay đổi làm gì. Ta tự biết con đường nào là đường gần nhất, không cần phải theo ai đi nhờ lối nhỏ, như thế khả năng còn phải đi xa hơn.”
“ Thiếu gia sợ Tần soái sẽ can dự vào chuyện của mình sao?”
“ Đó là chuyện chắc chắn, ta ghét bị người khác can thiệp vào việc của mình, Phúc bá, ta mệt rồi, ngủ đây.”
Vân Chiêu nói xong vươn vai kéo chăm Phúc bá chuẩn bị cho mình, chẳng bao lâu đã ngủ say.
Trời còn chưa sáng, Vân Chiêu đã được Tiền Thiểu Thiểu đánh thức, vội vàng tới Thang Cốc, không phải vì tránh mặt Phùng Anh, mà vì Thang Cốc xảy ra chuyện.
“ Có người truy lùng tới Thang Cốc.”
“ Truy theo ai?”
“ Vẫn chưa biết.”
Vân Chiêu vừa mới tới Thang Cốc thì biết được một tin không hay từ Vân Mãnh.
Thang Cốc nay đã khác xưa rồi, ở cửa cốc dựng lên tường rào bằng gỗ rất cao, có chòi canh, bên trong thấp thoáng mấy chục căn nhà tranh, vườn tược, trông không khác gì thôn trang, chỉ có điều người ở trong thôn trang này toàn bộ là cường đạo cùng gia quyến của họ, tuyệt đại đa số mang họ Vân.
Lúc này, trong ao nước nóng ở sơn cốc có cảnh tượng quen thuộc, mười một cỗ thi thể ngâm trong đó, Vân Mãnh đã sai người phân biệt, trong mười một người này có ba người từng tới Thiếu Hoa Sơn.
“ Phong tỏa biên cảnh đi.”
“ Đã làm rồi.”
“ Vậy phát ra cáo thị, nói với mỗi bách tính huyện Lam Điền, có ác tặc tới huyện Lam Điền giết người bừa bãi, vì đề phòng thảm án tái phát, mong người dân lưu tâm tới bất kỳ người vùng ngoài nào, chỉ cần phát hiện ra ai khả nghi, nhanh chóng báo quan.”Vân Chiêu quyết định nhanh chóng, phát động thế trận toàn dân: “ Nói với bách tính rằng, đám cường đạo này rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm, vạn vạn lần đừng tự ý bắt giữ, chỉ cần báo quan sẽ được thưởng, không cần mạo hiểm.”
Vân Mãnh là đoàn luyện sứ, đây là chuyện trong chức trách, vội vã đi ngay.
Tiền Thiểu Thiểu hỏi nhỏ:” Thiếu gia, có nên sai người đi hỏi Phùng tiểu thư xem có phải cô ta làm không?”
“ Không được, chúng ta có thể không gặp, nhưng không thể nghi oan cho người ta vô cớ, đây là lễ số, cũng không thể ủy khuất người ta, đó là nể mặt anh linh các vị tiền bối.” Vân Chiêu lắc đầu chỉ bảo, Tiền Thiểu Thiểu tuy làm việc đắc lực, nhưng nó hoàn toàn không có quan niệm thi phi, không có khái niệm đạo đức, chỉ cân nhắc thiệt hơn. Đó là do hoàn cảnh tạo ra, y không trách, nhưng giờ nó sống ở nơi khác, cứ sử dụng thủ đoạn không phân trường hợp là không được:
Tiền Thiểu Thiểu bĩu môi: “ Cô ta ngốc lắm, bị tiểu nhân bắt nha hoàn mà đã lộ diện rồi.”
“ Ngươi biết cái gì, Phùng Anh nếu ngay cả người của mình mà cũng bỏ mặc, vậy thì còn ai chịu đi theo nữa, đi theo rồi mất cả mạng, đừng nghĩ rằng người khác đều là kẻ ngốc.”
“ Không phải thường hay nỏi chỉ cần trả đủ tiền, còn sống chết có số ạ?”
Vân Chiêu thở dài:” Nói thì thế, nhưng không thể làm thế, những kẻ làm thế, cuối cùng kết quả đều không tốt, về cơ bản đều bị bộ hạ giết chết. Trong lòng mọi người đều có một cán cân, nợ tiền ngươi thôi chứ không phải nợ mạng, cùng lắm là trả tiền lại cho ngươi là có thể ra đi không vướng bận rồi.”
Tiền Thiểu Thiểu không hiểu:” Vậy chúng ta phải chú trọng tình nghĩa sao?”
“ Không được, nếu thế thì cần luật pháp để làm gì, làm việc nên kiêm cố cả tình pháp và lý.”
Đó là kiểu đối thoại thường nhật giữa Vân Chiêu và Tiền Thiểu Thiểu.
Nhiều khi Vân Chiêu cố tình đem quan niệm đời sau quán triệt cho Tiền Thiểu Thiểu, thằng nhóc này như tấm bọt biển vậy, hấp thu rất tốt, đã có thể theo kịp lối tư duy của Vân Chiêu rồi.
Người bên trong ao nước nóng được vớt ra bảy chỉnh tề trên mặt đất, những người này trước khi chết bị tra tấn dã man, trong đó có một thi thể bị người ta dùng vật cùn đập gãy không dưới 15 cái xương.
Hai thi thể bị mất ngón tay, những thi thể khác không có nhiều vết thương như thế, về cơ bản là một đao giết người.
“ Người ta thông qua cực hình tra khảo đã có được thứ mình muốn rồi, cho nên những người sau mới được chết nhẹ nhàng như thế. “ Vân Tiêu vội vàng tới nơi, chỉ nhìn qua thảm cảnh của những người kia là đã phân tích rõ ràng đâu vào đó:
“ Giờ vấn đề là không biết những kẻ đó đã thoát khỏi huyện Lam Điền chưa?” Vân Chiêu nhéo cằm hỏi:
“ Lần cuối cùng Hà Lão Tam xuất hiện trước mặt mọi người vào giờ ăn tối hôm qua, hắn ăn xong nói với người nhà là ra ngoài tắm, sau đó cả đêm không về. Nếu tính thời gian, người ta có thừa thời gian rời khỏi huyện Lam Điền rồi.” Vân Tiêu đi quanh mười mấy cỗ thi thể, thi thoảng lại ghé mặt sát thi thể quan sát:
“ Tiêu thúc có xác định được ai làm không?”
Vân Tiêu lắc đầu Vẫn chưa biết được, không chỉ tiêu cục Hùng Phong, mà đám thương cổ làm ăn ở Trương Gia Khẩu cũng treo thưởng cực cao, vì tiền, đám đao khách Quan Trung đã điên cả rồi, bọn chúng sẵn sàng đào ba tấc đất tìm kiếm hung thủ, vì thế về cơ bản là tất cả mọi người đều có thể.”
Tiền Thiểu Thiểu rất nghi ngờ Những người phát hiện ra manh mối thực sự có thể tới tiêu cục Hùng Phong lấy tiền sao?”
“ Không thể nào, lúc lĩnh tiền cũng là ngày chết của chúng.” Vân Tiêu khẳng định dứt khoát:
“ Vậy vì sao chúng tích cực truy tìm dấu vết như thế?”
“ Chỉ có những người có thực lực tương đương mới có thể lấy được tiền của tiêu cục Hùng Phong, cho nên đám tiểu cường đạo sau khi tìm được manh mối sẽ giao cho người có thực lực cao hơn giao thiệp với tiêu cục Hùng Phong, còn bản thân lấy phiền tiền thưởng nhỏ là đủ, như thế vừa có tiền lại vẫn giữ được mạng.” Vân Tiêu nói tới đó khựng lại: “ Giờ ai có nhiều lương thực nhất?”
...
Hôm nay dừng ở đây.