Minh Thiên Hạ

Chương 158: Giao long xuất động. (2)

Chương 158: Giao long xuất động. (2)
Vân Chiêu thở dài, y chưa bao giờ nghĩ đám thúc thúc mình ngốc, mà bọn họ thực sự ngốc.
Vân Tiêu vốn không chú ý lắm, nhưng nghe Vân Chiêu đề xuất nghi vấn thì ngậm cái tẩu không có thuốc trầm tư, đám người này sớm muộn cũng bị giết, dù quan phủ vô dụng không làm được, chỉ cần đám biên quân cực kỳ hung mãnh kia quay về, đám đó sẽ chết hết, vậy vì sao?
Hắn vội trải bản đồ ra bàn, ba cái đầu chụm lại:” Đám cự khấu Duyên An, Thiểm Bắc có khí sắp chạy rồi.”
Vân Mãnh ngớ ra:” Chúng nam hạ sao?”
Vân Chiêu thì hiểu ngay:” Không thể nào, khả năng là chúng tới Sơn Tây, mấy chỗ Thiểm Bắc, Duyên An đều rất nghèo khó, không nuôi nổi đại quân của chúng, chúng muốn di chuyển chiến trường, tìm nơi kiếm ăn mới.”
“ Cháu dám nói, đám Hác Diêu Kỳ, Cao Nhất Công, Hạ Cầm này đều có liên quan tới đám tắc khấu Thiểm Bắc, bọn chúng lần này làm loạn ở Quan Trung chính là để điều biên quân đi, đẻ tranh thủ khoảng trống cho chúng chạy.”
Vân Mãnh không hiểu:” Bọn chúng chạy thì sao chứ, liên quan gì tới chúng ta, bọn chúng chạy khỏi Quan Trung càng tốt.”
Vân Tiêu mặt mày giãn hẳn ra:” Mãnh ca nói đúng lắm, chúng ta không cần thiết ngăn cản chúng làm gì, đám tặc khấu này đi rồi, sẽ có thêm khoảng trống cho chúng ta tính toán, thêm thời gian cho huyện Lam Điền bồi dưỡng lực lượng. Thế nên kệ chúng làm gì thì làm, chỉ cần không để cho chúng vào huyện Lam Điền là được.”
Vân Chiêu thì vẫn suy nghĩ sâu xa hơn:” Khả năng sẽ có người muốn thông qua sự kiện này xem nhà chúng ta có dụng tâm gì khác không. Chúng ta cứ án binh bất động là được, chỉ cần Hác Diêu Kỳ không tới huyện Lam Điền, chúng ta không nên để lộ lực lượng, bảo vệ gia viên là chính, ước thúc người tuyệt đối không vượt địa bàn.”
Bàn bạc xong xuôi, Vân Mãnh, Vân Tiêu đi bố trí lực lượng canh gác nơi hiểm yếu, Vân Chiêu một mình ở sân, nhìn rặng núi trùng điệp đằng xa, tháng 9 trong núi sâu đã se se lạnh, cây cối vẫn xanh, song đã lác đác lá vàng.
Chỉ cần đợi một đợt gió thu tới, khắp núi rừng sẽ khoác lên bộ hoàng kim giáp.
Cảnh đẹp như thế, không thể để yếu tố thiếu hài hòa như cường đạo xuất hiện được.
Không ngoài dự đoán, đội ngũ của Hác Diêu Kỳ bị quan quân đánh bại vào tháng 10, quan quân chém 673 cái đầu, chỉ thiếu cái đầu của Hác Diêu Kỳ.
Người giết tặc khấu là bộ tướng Hạ Nhân Long của Hồng Thừa Trù.
Người này thống lĩnh một nghìn tinh binh, mặc dù quân chức không cao, nhưng được đám Trương Đạo Lý tôn xưng là Phi tướng quân.
Vân Chiêu biết chuyện này chỉ bĩu môi, đám quan văn tung hô vị Phi tướng quân này như thế chẳng qua là muốn người ta tiếp tục bán mạng cho mình mà thôi, bất kể thế nào cũng phải giết sạch đàm Cao Nhất Công, Tả Kim vương.
Hạ Nhân Long xuất thân võ tiến sĩ năm Vạn Lịch, bản thân là hào môn đại hộ huyện Mễ Chi, mấy năm qua theo Hồng Thừa Trù chém giết phỉ tặc Quan Trung có công, nên thăng lên làm thiên hộ.
Trương Đạo Lý ân cần bày tiệc rượu mừng công cho Hạ Nhân Long, ca cơ mà nhiều lần ông ta đem tặng không tặng được lại xuất hiện trên bữa tiệc, ư ử hát khúc Côn Sơn làm người ta nghe không sao hiểu được.
Xem ra Trương Đạo Lý hôm nay muốn dùng ca cơ này khao thưởng Hạ Nhân Long rồi.
Có lẽ lần đầu tiên có tư cách ngồi cùng bàn với quan văn cao cấp như Trương Đạo Lý, cho nên Hạ Nhân Long ngồi bên mép bàn có chút câu nệ, nói rất ít.
Một con đại tinh tinh cao tám thước toàn thân lông lá mà bắt đầu câu nệ thì không cách nào nhìn nổi, mở mồm ra là mấy lời văn vẻ khách sáo, lưng cong cong như bị gù, gặp ai cũng chắp tay xưng hạ quan.
Tới chỗ Vân Chiêu, hắn gập lưng càng thấp, như thế mới ngang với Vân Chiêu.
Qua ba tuần rượu, Trương Đạo Lý Vân Chiêu cho Hạ Nhân Long:
“ Vân huyện lệnh mang tới cho Phi tướng quân thứ tốt đấy, tướng quân phải cám ơn Vân huyện lệnh nhé.”
Phải nói Trương Đạo Lý hài lòng với Vân Chiêu tới độ không thể hài lòng hơn được nữa, lần này ông ta cực lực mời Vân Chiêu xuất binh diệt Hác Diêu Kỳ, y không làm chỉ bo bo giữ cái huyện của mình, thế nhưng làm lòng già của Trương Đạo Lý vui mừng lắm, từ chuyện này ông ta khẳng định, Vân Chiêu chỉ là con chó trông nhà giỏi giang thôi.
Cũng phải thằng bé xuất thân từ thôn sâu trong núi, ngoài nhà mình ra còn nghĩ tới cái gì? Nhìn xem người ta xưng vương xưng bá đều nhận mình là rồng là hổ chuyển sinh, đằng này lại là con lợn rừng.
Đối với quan viên tài cán lại không uy hiếp gì với mình, có quan trên nào không yêu thích, cho nên ở bữa tiệc này, ông ta cố ý nâng cao địa vị Vân chiêu lên, để y lấy thân phận huyện lệnh được ngồi cạnh mình, biểu thị tin tưởng.
Hạ Nhân Long nghe Trương Đạo Lý nói vậy thì rối rít đứng dậy, nâng chén rượu định nói thì nghe Vân Chiêu nói trước:” Phủ tôn làm thế là chiều hư vãn bối rồi, trước kia ở trong phủ, ngài là thượng quan, cũng là trưởng bối, hạ quan là vãn bối, tất nhiên phải nghe lời.”
“ Hôm nay có Phi tướng quân bảy ngày đi 300 dặm, 3 ngày bố trận, một ngày đã hạ địch ở đây, phủ tôn còn khen vãn bối là khiến Phi tướng quân cười cho đấy.”
Thế là Hạ Nhân Long chỉ còn biết cười như thằng ngốc, đứng đực ra đó chẳng hiểu ra sao, Trương Đạo Lý tiếp lấy lời:” A Trệ nói lời này là sai rồi, lấy ra 5000 cân lương thực mới sắc như hoàng kim, vị như mật đường để khao quân, bản quan tất nhiên muốn Phi tướng quân nhớ kỹ ân tình này, để ngài ấy biết quan viên bản địa mong đợi Phi tướng quân như đất hạn đợi mưa rào.”
Vân Chiêu hiểu ý, nâng chén rượu lên với Hạ Nhân Long:” Vân mỗ không giỏi uống rượu, nay trước tiên cạn chén, chúc Phi tướng quân tiễu phỉ thuận lợi ở Phù Phong, Kiền Huyện.”
Nói rồi ngửa cổ uống cạn chén rượu, mặt đỏ bừng bừng còn úp bát xuống khen hay liên hồi.
Không đợi cho Hạ Nhân Long kịp ý kiến, đám quan viên ở bên vào hùa thúc giục hắn uống rượu, hắn không còn cách nào đành phải uống, vừa định nói, đám đông nhao nhao khen hay.
Một quan viên hiếu sự không ngờ chạy lên sân khấu, cởi luôn trang phục hí kịch của tiểu nương tử kia mặc lên người, bắt chước bộ dạng người ta uốn éo hát hò, còn tiểu nương tử chỉ còn mỗi váy yếm, cảnh xuân lồ lộ bị đám đông đùn đẩy một hồi, y phục càng ít ngã vào lòng Hạ Nhân Long.
Tiểu nương tử đó cũng không hề sợ hãi, tay ngọc quấn quanh cổ đen thui to như cột nhà của Hạ Nhân Long, uống ngụm rượu, trước mặt đám đông, muốn cùng hắn chia rượu qua môi thơm.
Trong tiếng reo hò cổ vũ của đám quan văn thường ngày đạo mạo đường hoàng, Vân Chiêu đứng dậy xin phép đi nhà xí, không ngờ rằng Trương Đạo Lý đã ngà ngà say cũng đi theo.
Vừa rồi ở trong hoa sảnh Trương Đạo Lý còn nói cười liên hồi, men say dư dật, vừa tới sân, lập tức tỉnh như không có chuyện gì.
“ Hạ Nhân Long nhận quân lệnh chỉ diệt đạo phỉ Ly Sơn, còn hai đám đạo phỉ Kiền Huyện, Phù Phong thì vẫn phải do chúng ta tiêu diệt, phủ tôn nghĩ hắn có đồng ý không?”
Hai người cùng đái tồ tồ vào góc tường vườn hoa, vẫn không quên lo cho dân cho nước.
“ Lão phu đường đường là tri phủ mà phải tiếp rượu nói lời ngon ngọt với một tên võ phu hôi hám thô bỉ, ngay cơ thiếp yêu quý nhất cũng tự mình đẩy vào lòng hắn, hắn từ chối nổi sao?”
“ Chưa nói là khắp sảnh toàn xuất thân tiến sĩ, thái học làm khách tiếp rượu trợ hứng, vinh diệu này cả đời hắn chẳng có nổi một lần, không cho phép hắn không xuất binh.”
Vân Chiêu đã kéo quần lên, cười khan Hạ quan không phải tiến sĩ.”
Trương Đạo Lý có tuổi rồi, bụng phê da nhăn nheo, xem ra thận còn khỏe lắm, đái mãi không hết: “ Đợi ngươi tròn 13 tuổi, có thể tới quốc tử giám Nam Kinh đi học, với tư chất của ngươi, hai năm thôi là thành Thái học sinh rồi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất