Minh Thiên Hạ

Chương 157: Giao long xuất động. (1)

Chương 157: Giao long xuất động. (1)
Vân Chiêu vẫn còn nhớ mình lần đầu tới thành Tây An đã gặp Hác Diêu Kỳ rồi, hán tử vốn cầm cờ trong quân này, hắn có đôi tay lớn bất thường, khi đó còn mặc áo cộc tay khoe khoang cơ bắp với Vân Chiêu.
Nhưng khi ấy Vân Chiêu không thu nhận hắn.
Thời loạn, nhà phú quý nào chẳng muốn dựa vào những người có võ lực mạnh mẽ bảo vệ nhà cửa, thế nhưng yếu tố đầu tiên là đáng tin.
Không phải ai có vũ lực đều lọt vào mắt xanh của nhà chủ, ở trong sự kiện này, cho dù là gia chủ ngu ngốc nhất thì lựa chọn đầu tiên vẫn là gia sinh tử.
Đem so với cường đạo thì nội tặc càng đáng sợ hơn.
Vì thế mà Hác Diêu Kỳ mãi không kiếm được công tác hoặc là mục tiêu tốt, sau khi đợi một năm, hắn lựa chọn tụ tập đám đông tạo phản.
Đám người Vương Tự Dụng đều là giết quan đương địa tạo phản mới có thanh danh vang dội, vì thế Hác Diêu Kỳ cũng học theo cách làm đó, nhân đêm tối đột nhập huyện nha Trường An, giết huyện lệnh còn cưỡng bức lão bà khuê nữ huyện lệnh Trường An, sau đó giết hết từ trong ra ngoài.
Kỳ thực giết quan viên còn có một tiền đề, đó là phải lấy được lượng lớn tiền lương, dùng nó làm cơ sở lớn mạnh.
Đáng tiếc, Hác Diêu Kỳ hình như không hiểu điều đó, hắn mới học được cái vỏ ngoài "giết quan làm phản", vì thế lục hết huyện nha Trường An cũng chỉ kiếm được 126 lượng bạc, 46 quan tiền, ít trang sức, còn về lương thực trong kho huyện có 210 gánh.
Hách Diêu Kỳ lúc ấy mới ngộ ra yếu quyết, biết không xong rồi, quát tháo đám đồng bọn cướp phá huyện Trường An bù lại.
Mặc dù huyện lệnh còn được gọi là hầu gia trăm dặm, vốn có thể nói là quyền cao chức trọng, hoành hành thôn quê.
Nhưng có vài loại huyện lệnh sống thảm vô cùng, đó là huyện lệnh ở cùng địa bàn với châu phủ, ví như huyện Trường An.
Huyện nha huyện Trường An vốn ở trong thành Tây An, nhưng trong thành Tây An đã có tri phủ, chó cũng không thèm ngó tới huyện lệnh, lại còn suốt ngày phải cúi đầu khúm núm, làm chút chuyện gì cũng phải báo cáo với tri phủ, thế là huyện lệnh Trường An hết chịu nổi chuyển ra ngoài thành.
Ra ngoài tự do hơn rất nhiều, có điều cũng hữu hạn thôi.
Ví như Vân Chiêu chẳng hạn, y không bị đám Trương Đạo Lý sai bảo như trâu ngựa, song vẫn bị người ta vét sạch kho huyện tới không còn một xu.
Đám người Hác Diêu Kỳ chiêu một được toàn là biên quân hồi hương, đám này phàm có kỷ luật một chút không tới mức bị biên quân đuổi đi, về tới quê chúng càng không biết kiêng dè gì.
Nay bị Hác Diêu Kỳ xúi bẩy mất lý trí, lại thấy hắn giết huyện lệnh rồi liền biết mình không còn đường lui, vì thế xông vào nhà dân cướp bóc càng thêm tàn bạo.
Suốt dọc đường cướp bóc gian dâm, sau đó chạy vào Ly Sơn.
Văn thư thanh trừng do Trương Đạo Lý phát ra nhanh chóng xuất hiện trên bàn của Vân Chiêu.
Trong văn thư này, Trương Đạo Lý vận dụng hết văn tài phân tích cho Vân Chiêu biết tính tất yếu phải tiêu diệt đám tặc khấu Hác Diêu Kỳ.
Trong đó một điều quan trọng nhất ông ta nói là, nếu như không muốn đại quân Duyên Tuy tiến vào huyện Lam Điền gây họa, Vân Chiêu phải tự nghĩ cách tiêu diệt Hác Diêu Kỳ, đồng thời phủ Tây An cũng phái binh tiểu phỉ, đoàn luyện huyện Lam Điền phải đoạn tuyệt đường lui của Hác Diêu Kỳ.
Trương Đạo Lý nói tới rất nhiều đạo lý lớn lao phải diệt Hác Diêu Kỳ, duy chỉ có một việc trên văn thư mà từ đầu tới cuối ông ta không nhắc tới là huyện Trường An tử thương hơn nghìn người.
Có lẽ Trương Đạo Lý cho rằng, đó là chuyện nhỏ, Vân Chiêu là tri huyện Lam Điền, đối với chuyện bách tính Trường An tử thương không có trách nhiệm gì, cũng không có nghĩ vụ phải biết.
“ Chuyện này dễ thôi, dưới trướng Hác Diêu Kỳ chẳng qua chưa tới một nghìn, trong đó nhân thủ hắn có thể khống chế được càng ít hơn.”
“ Một bộ phận lương thảo, ngân lượng cướp được ở Trường An đã bị kẻ khác phân chia rồi, tiền lương trong tay Hác Diêu Kỳ không có mấy, không đủ cho nhiều người như thế chiếm cứ Ly Sơn.”
“ Huống hồ Ly Sơn là ngọn núi đơn lẻ, trên núi tuy có nhiều nhà giàu có xây dựng biệt viện, song giờ nhà nào chả nuôi nhân thủ vũ trang, với chút binh lực đó của Hác Diêu Kỳ không đủ để chiếm cả Ly Sơn.”
“ Nơi như thế không hợp truân binh trú đóng, thời gian dài một chút thôi, thủ hạ của hắn sẽ tản mác hết, chúng ta chỉ cần trú binh ở Hoa Tư không cho Hác Diêu Kỳ vào huyện Lam Điền là đủ, còn lại để biên quân tiêu diệt.”
Vân Mãnh, Vân Tiêu rất ngạc nhiên với chuyện Hác Diêu Kỳ tạo phản, loại chuyện này ở một dải Duyên An, Thiểm Bắc có thể làm, nhưng làm thế ở một dải trung tâm của Quan Trung như huyện Trường An thì đúng là không biết sống chết rồi.
“ Tiêu diệt Hác Diêu Kỳ mà cần phải điều động biên quân quay về sao? Nếu như có thì sẽ là ai?”
Vân Chiêu suy nghĩ xa hơn, nếu Vân Mãnh, Vân Tiêu đều cho rằng Hác Diêu Kỳ không có lý do gì giết quan tạo phản ở chính huyện Trường An, vậy thì ý nghĩa của hành động này rốt cuộc là gì?
Liệu có liên hệ gì với đám cự khấu đang tác chiến ở Duyên An với quan quân không?
“ Lần này Hác Diêu Kỳ khởi sự vô cùng vội vã, nhà chúng ta cũng có người theo Hác Diêu Kỳ, cho tới tận khi chuyện xảy ra, người nhà chúng ta cũng không ngờ hắn tạo phản.”
“ Mới đầu họ còn cho rằng Hác Diêu Kỳ chẳng qua là muốn cướp bóc một phen rồi chạy, ai ngờ hắn giết quan, lại còn tụ tập người lập trại ở Ly Sơn.”
“ Dù hắn muốn làm gì thì hẳn mai kia thôi, người của nhà ta sẽ có tin truyền về, khi đó sẽ biết nên ứng phó thế nào.” Danh nghĩa đại đương gia là Vân Hổ, thực tế Vân Tiêu mới là người khống chế đại bộ phận đạo phỉ Vân thị, nên lời nói của hắn rất có sức nặng:” Phía Hoa Tư được Lão Hổ dẫn 800 đoàn luyện đi chẹn đường rồi, dù sao không sợ chúng vào huyện Lam Điền.”
“ Chắc là đủ đánh bại Hác Diêu Kỳ chứ?” Vân Chiêu hỏi:
“ Một dải Hoa Tử dẫn bách tính tham dự, nơi này có hơn 3000 tráng đinh, chỉ cần phát vũ khí cho họ, với phong trào đánh giặc ở huyện ta, chỉ cần nói có tặc khấu tới cướp lương thì bọn chúng chỉ có đi không có về thôi.” Vân Tiêu chỉ sợ cường đạo không tới:” Đừng nói chỉ có vài trăm tên tặc khấu, dù có cả vạn tên, những người này bảo vệ miệng cơm khó khăn lắm mới có được, bọn họ có quyết tâm liều mạng. Giờ toàn huyện sĩ khí cao ngất, ta đoán Hác Diêu Kỳ không dám tới đâu.”
“ Còn phải cân nhắc tới tính lưu động của bọn chúng, chúng không dám tới huyện Lam Điền, vậy còn trấn Quan Sơn hoặc huyện Tam Nguyên thì sao?” Vân Chiêu lại hỏi:
Vân Mãnh xua tay phủ định ngay:” Trấn Quan Sơn có phủ dân Đại Minh, xem như là nơi trọng địa, hơn nghìn thủ quân, huyện Tam Nguyên tuy bị thiên tai, song là nơi giàu có nhất Quan Trung, bách tính nơi đó vẫn sống được, sẽ không theo tặc khấu đâu.”
Vân Chiêu ngẫm nghĩ một lúc hỏi:” Thời gian gần đây có ai tạo phản nữa? Ý cháu là ở châu huyện gần đây ấy.”
“ Cao Nhất Công của Kiều huyện, Tả Kim vương Hạ Cầm của Phù Phong …” Vân Tiêu nhớ lại tin tức mình thu thập được gần đây xua tay:” Toàn là bọn nhãi nhép, không làm được việc lớn.”
“ Chẳng lẽ các thúc không phát hiện ra, đám người này đều tạo phản vào lúc không thích hợp tạo phản à, chiếm núi xưng vương thì ai cũng làm, xong công nhiên giết quan viên tạo phản đâu có mấy.”
Vân Mãnh cười ha hả:” Đằng nào chúng chả chết, bận tâm làm gì?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất