Minh Thiên Hạ

Chương 159: Lương thực luôn là tâm điểm.

Chương 159: Lương thực luôn là tâm điểm.
Khi hai người quay về hoa sảnh, những người khác vẫn đông đủ, chỉ không thấy Hạ Nhân Long và ca cơ kia, cũng không còn sự nhốn nháo hỗn loạn như lúc nãy.
Đồng tri Bành Ngọc đang ăn nốt canh thừa thấy Trương Đạo Lý và Vân Chiêu về, uể oải nói:” Chuyện lớn vậy là xong, đêm nay lão phu có thể ngủ yên rồi.”
Trương Đạo Lý sai nha hoàn thay trà mới cho mọi người, cũng lười nhác ngồi dựa vào lưng ghế, thong thả nói:” Chẳng biết kiếp trước lão phu tạo nghiệt gì mà kiếp này làm quan ở Thiểm Tây, cho nên mới giết mãi không hết tặc khấu.”
Thông phán Chu Kỳ ôm ấm trà cảm thụ hơi ấm của trà mới, buồn nản nói:” Lão phu cứ thấy đám tặc khấu quấy rối Quan Trung lần này tựa hồ tạo phản rất vô lý.”
Trương Đạo Lý cười ha hả:” Đòn giãy chết của đám tặc khấu Thiểm Bắc ấy mà, sau chuyện này, chúng sẽ chạy sang gây họa Sơn Tây. Kế sách vây khốn địch của tổng đốc cuối cùng cũng có hiệu quả.”
“ Đám tặc khấu này đã ăn hết vùng Thiểm Bắc, Duyên An, cho dù chúng muốn ăn cỏ, cũng phải tới Sơn Tây mà kiếm cỏ.”
“ Chư vị, nhân lúc phỉ loạn Thiểm Tây sắp bình, các vị đều là công thần, ai có đường chạy thì chạy đi, có được điều tới vùng màu mỡ nào thì mau mau, đây là cơ hội hiếm có.”
“ Chứ một khi đám tặc khấu vượt Hoàng Hà tới thì mọi người muốn đi cũng không dễ dàng như thế nữa, chúng ta chịu đựng 5 năm ở Thiểm Tây, cuối cùng cũng được giải thoát.”
Vân Triêu trái nhìn tri phủ Trương Đạo Lý, phải nhìn đồng tri Bành Ngọc, lòng lạnh toát từng cơn, những người này mà đi thì ...
Thông phán Chu Kỳ lăn lộn quan trường nhiều năm, sắc mặt Vân Chiêu thay đổi liền phát hiện ngay, phì cười:” Đám người bọn ta đều được điều từ nơi khác tới Thiểm Tây làm quan, chỉ cần văn thư điều nhiệm tới, đeo tay nải lên vai, dẫn lão bà hài tử theo là có thể thoát khỏi bể khổ.”
“ Ngươi thì khỏi mơ, cứ chăm chút cho tốt Lam Điền của ngươi đi, mộ tổ của ngươi ở đó, chạy đi đâu được.”
Đồng tri Bành Ngọc nói được vài câu tử tế:” Nhân lúc huyện Lam Điền có chút tích góp, sớm chuẩn bị quân đi, sau khi đám người bọn ta đi rồi, quan viên mới sẽ tới, bọn họ không biết sự lợi hại của tặc khấu Thiểm Tây, không hiểu rằng giữ cho phủ Tây An một chỗ sản xuất lương thực thì sẽ thái bình vô sự, khi ấy huyện Lam Điền của ngươi là nơi giàu có nhất, bọn chúng sẽ ra sức bóc lột.”
“ Bởi thế nên ngươi dẫn bách tính đi xây dựng kênh mương, khai hoang làm ruộng là đúng, song nếu không có quân lực cường đại, không chống lại được bóc lột của quan trên. Phải có quân lực cường đại thì mới đứng vững được trong dòng lũ này, đợi thiên thời xoay chuyển, đợi Thiểm Tây mưa thuận gió hòa.”
Trương Đạo Lý hai tay đặt lên bàn nhìn Vân Chiêu:” Năm sau là rất quan trọng, Quan Trung sẽ có ít nhất một năm bình yên, ngươi ở huyện Lam Điền nhất định phải toàn lực canh tác, trồng cấy thật nhiều lương thực.”
“ Trước khi bọn ta đi sẽ tiêu hết bạc trong kho, dùng để mua lương thực huyện Lam Điền, làm đầy kho phủ, chỉ cần kho phủ Tây An có thể đạt tới 20 vạn gánh, dù bản quan đi tới đâu cũng có thể ăn nói với bách tính, với triều đình, với ân sư, thậm chí là bách tính Thiểm Tây rồi.”
“ A Trệ, ngươi hãy làm tốt việc này, đây sẽ là ân huệ lớn với những quan viên bị vây khốn ở Thiểm Tây bọn ta, sau này bọn ta làm quan ở nơi nào, cũng có thể thành cánh tay trợ lực cho ngươi.”
Đối với Hạ Nhân Long, mọi người chỉ dùng hắn một lần, cho nên dùng biện pháp đơn giản mà thô bạo nhất.
Đối với Vân Chiêu, y có ý nghĩa cực kỳ quan trọng với quan viên phủ Tây An, cho nên đám người này dùng chính sách mềm dẻo.
Trong quan trường, khi người ta càng thành khẩn thì cái hố được đào càng sâu, thế nhưng không thể lừa Vân Chiêu quá thảm được, nếu không thì một khi thằng bé con này nổi điên, mọi người không dễ xử lý hậu quả.
Đám quan viên này mà nói, hại một tên võ phu thì chẳng cần có nửa phần áy náy nào hết, nhưng mà hại Vân Chiêu thì bọn họ hơi chút xấu hổ, đương nhiên dù có xấu hổ, bọn họ vẫn đào hố dưới chân Vân Chiêu.
Cho nên bọn họ nghĩ ra cách mua hết lương thực ở huyện Lam Điền cho vào kho phủ để làm chính tích ăn nói với triều đình.
Ngày hôm sau Hạ Nhân Long mệt mỏi dẫn quân mang theo 5000 cân khoai lang do Vân Chiêu tài trợ rời Tây An.
Từ Tây An tới huyện Phù Phong những 300 dặm, tới Kiền Huyện cũng 200 dặm, dù là Hạ Nhân Long đi tới đâu tiễu phỉ dưới tình huống toàn là bộ binh thì đều là viễn chinh mệt nhọc.
May mà hai huyện này nằm kề nau, nếu Hạ Nhân Long bản lĩnh đủ lớn có thể dẫn binh như máy ủi chạy qua ủi tan đám tặc khấu.
Vân Chiêu không đánh giá cao Hạ Nhân Long, vì Cao Nhất Công và Hạ Cẩm cùng dây dưa với tặc khấu Thiểm Bắc, vậy khả năng chúng cùng một bọn, vậy thì rất có thể sẽ hợp quân với nhau.
Chẳng biết Hạ Nhân Long có thể đánh bại hai tên tặc khấu đó không, song Vân Chiêu chẳng quan tâm, nếu như đám cự khấu Thiểm Bắc đã định ra sách lược lớn bỏ chạy, thế thì hai tên tặc khấu đó sẽ không ở lại Phù Phong, Kiền Huyện quá lâu.
Khi Vân Chiêu về tới Vân gia trang tử thì lương thực mùa thu đã thu hoạch xong, đồng ruộng bao la chỉ còn lại một ít rau ngắn ngày tranh thủ trồng trước khi mùa đông lạnh tới.
Người Vân gia trang tử thích ăn cải trắng và cà rốt khi có sương xuống, vì có sương lạnh, mấy loại rau này mới ngon.
Căn cứ vào kinh nghiệm này, người Vân gia trang tử vui mừng phát hiện ra, lá khoai lang gặp sương ăn ngon như mộc nhĩ vậy, thế là bọn họ tự hào vì có thêm một món đặc sản mới ...
Thư viện cũng đang tưng bừng thu hoạch khoai lang nên tạm nghĩ học, Phùng Anh xuống núi dẫn theo Tiểu Sở đeo gùi sau lưng đi tìm món ngon mình thích ở ruộng rau Vân thị.
Cà rốt là mục tiêu tối thượng của Tiểu Sở, còn nếu như thi thoảng có thể đào ra được một hai củ khoai lang nho nhỏ sót lại, nó sẽ hoan hỉ hét lên như đào trúng báu vật.
Mà loại báu vật như thế ở trong ruộng Vân gia vô cùng sung túc.
Thế nhưng hai tiểu cô nương lại không nỡ ăn, tích góp làm giống, chuẩn bị mang về trồng thử.
Thạch Trụ! Thạch Trụ! Thạch Trụ! Riêng nghe cái tên là biết chẳng phải nơi tốt rồi, nơi đó núi non liên miên, trùng trùng điệp điệp, khe vực tung hoành, thế thì làm sao trồng được lương thực tử tế.
Khi Vân Chiêu tham gia hội nghị đốc thúc trợ nghèo, luôn nghe thấy cái tên Thạnh Trụ.
Vào cái thời đại vật tư dư dả, nhà nước ra sức nâng đỡ mà còn phải cố gắng thoát nghèo, thì ở cái thời đại cực đoan này sống gian nan ra sao khỏi nói cũng biết.
Cho nên nghèo đói là cái chắc rồi.
Nhưng những nơi điều kiện sinh tồn càng ác liệt, dân phong càng mạnh mẽ, càng dễ sản sinh ra chiến sĩ chịu đựng được khổ cực.
Tần quân vang danh thiên hạ là nhờ thế, mà Bạch Can quân của Thạch Trụ cũng là như thế.
Tướng sĩ Bạch Can quân người người lấy xuất chinh làm vinh, bởi vì chỉ có rời khỏi vùng đất Thạch Trụ nghèo khó ấy, giành lấy thắng lợi trên chiến trường, bọn họ mới có thể mang về cho người nhà chiến lợi phẩm phong phú.
“ Tiểu thư, cà rốt ở đây ngọt thật đấy.” Tiểu Sở đào được một củ cà rốt to như ngón tay dưới đất, lau qua loa vào ống tay áo rồi nhai rau ráu:
Phùng Anh thì đào ra được củ khoai lang cỡ con thoi, hoan hỉ như chú chim nhỏ, khuông mặt luôn lạnh lẽo sáng lên đôi chút, cẩn thận lấy hết đất rồi cho vào gùi.
Mấy ngày qua Phùng Anh để ý rồi, trong số lương thực mới ở huyện Lam Điền thì khoai lang có sản lượng nhiều nhất, quan trọng nữa là hình như có thể trồng mọi nơi, không cần nhất định là ngoài ruộng cứ chỗ nào có nhiều đất một chút thôi là có thể trồng rồi, thích hợp ở nơi ít đất như Thạch Trụ.
“ Tiểu thư, không biết cái tên tiểu tặc kia hôm nay còn mang cho chúng ta món thịt ngon kia không?”
Phùng Anh đứng dậy trừng mắt với Tiểu Sở:” Ngươi đó, càng ngày càng không có quy củ, chúng ta ở nơi này có nhiều việc để làm như thế, sao ngươi chỉ nghĩ tới ăn.”
Tiểu Sở giảu môi rõ cao:” Thì loại thịt đó ngon thật mà, tiểu thư chẳng phải là cũng ăn thêm một bát cơm sao?”
Phùng Anh hơi đỏ mặt lảng đi:” Đợi chúng ta mang cây giống ở đây về Thạch Trụ, chúng ta cũng có lương thực ăn mãi không hết, chỉ cần chăm chỉ một chút thì thịt lợn cũng có, chúng ta có thể làm thật nhiều thịt khô treo dưới mái hiên, ăn quanh năm.”
Tiểu Sở chỉ nghe thôi mà nước dãi trảo ra mép rồi, nhét luôn nửa củ cà rốt còn lại vào mồm, tưởng tượng đó là thịt, sau đó cầm cuốc nhỏ theo tiểu thư, tìm kiếm rau củ mà người Vân gia trang tử thu hoạch lười biếng để sót.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất