Minh Thiên Hạ

Chương 161: Mùa đông lại tới. (1)

Chương 161: Mùa đông lại tới. (1)
- Cổ chi dục minh minh đức ư thiên hạ giả, tiên trị kì quốc;
Dục trị kì quốc giả, tiên tề kì gia;
Dục tề kì gia giả, tiên tu kì thân;
Dục tu kì thân giả, tiên chính kì tâm;
Dục chính kì tâm giả, tiên thành kì ý;
Dục thành kì ý giả, tiên trí kì tri, trí tri tại cách vật. (*)
Phùng Anh ngồi ở vị trí cuối cùng lớp học, cùng mấy vị tiên sinh lớn tiếng đọc văn chương.
Tiên sinh nói, đọc loại văn chương này thì tốt nhất phải lớn tiếng, đọc tới rát họng, đọc tới mồ hôi đầm đìa mới tốt.
Đọc thuộc lòng văn chương cái thế là việc mỗi sáng các tiên sinh đều làm.
Vì không quên chí.
Các tiên sinh thêm vào Phùng Anh, Tiền Đa Đa đọc văn, đám học tử khác ở ngoài phòng, nghiêng tai lắng nghe.
Vì bọn chúng còn nhỏ, lại tiến học chưa lâu, cho nên chưa học tới những học vấn tinh thâm, có điều các tiên sinh cho rằng, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, trẻ con dễ bị hoàn cảnh ảnh hưởng, nên muốn chúng nghe để bồi dưỡng tinh thần học tập.
Nếu được Từ tiên sinh rất muốn chuyển học đường này khỏi Vân thị.
Văn hóa cường đạo đã ăn vào huyết mạch của tộc nhân Vân thị rồi, bọn họ không thấy làm cường đạo có gì đáng xấu hổ, cho dù vì đi cướp của người khác mà mất mạng, cũng chỉ khiến người ta hoài niệm người thân vì cả nhà phấn đấu tới chết.
Điều ấy không phù hợp với đại nghĩa của Khổng phu tử.
Khi Phùng Anh, Tiền Đa Đa cùng đám tiên sinh đọc bài buổi sáng, Vân Chiêu cưỡi một con lừa lên đỉnh Ngọc Sơn.
Dưới núi mặc dù đã là cảnh thu tiêu điều, dù sao vẫn coi như ấm áp, không giống như ở Ngọc Sơn, sớm đã bao phủ trong màu trắng.
Ngọc Sơn kỳ lạ vậy đấy, khi dưới núi lạnh tới nứt đá, nơi này lại ấm hơn, cứ như kiêu ngạo không thèm giống đám đông tầm thường vậy.
Đỉnh núi phía đông, cách thư viện khá xa, ở đây có một dãy phòng liền kề nhau được xây dựng khuất vách đá cao chắn đa phần gió lạnh, một thiếu niên chỉ có một tay đang ngồi dựa vào cửa, vun đống lá lớn vừa nướng khoai vừa ăn.
Chợt thấy Vân Chiêu và Tiền Thiểu Thiểu đi tới, reo lên chạy đến, chào hỏi xong hoan hỉ lấy cái bao từ trên lưng lừa xuống.
Nhìn cái bao hơi nhỏ, Vân Chiêu có chút thương tâm, lần đầu tiên y lên núi mang theo 8 bao lớn, lần thứ hai biến thành 6, cho tới giờ chỉ có hai.
Những thương binh được y đưa lên đỉnh Ngọc Sơn, ngay ngày đầu lên núi chết ba thành, sau chết ba thành nữa, cuối cùng chỉ còn lại bốn thành, hôm nay Vân Chiêu chuẩn bị dẫn họ về nhà.
Có tận bốn thành còn sống, với Phúc bá mà nói là vô cùng đáng kinh ngạc, trong nhân thức của ông, bị trọng thương trong trận chiến, nhất là ở giữa mùa hè, tương đương với tử vong.
Bốn thành còn sống này đa phần bị thương tận nghiêm trọng, Trương Xuân Phong mất tay, Lôi Bình bị cưa chân, Viên Tam chỉ còn một mắt, Triệu Lão Tử ho suốt ngày, Vương Nguyên không bao giờ ngẩng đầu lên được nữa ...
Vân Chiêu muốn đưa những người này về nhà, giao cho tân quản gia Vân Kỳ, để làm những công việc nhẹ nhàng.
Gia đinh trong đại trạch viện Vân thị thay đổi toàn bộ.
Khi Vân Chiêu tuyên bố tin tức này, những người dưỡng thương trên Ngọc Sơn không ai reo hò, thậm chí còn rơi nước mắt ...
Phúc bá đã dẫn Giáp Ất Bính Đinh tới Phượng Hoàng Sơn, nói đó là đại bản doanh bố trí lưu dân của huyện Lam Điền.
Trước kia nơi đó thuộc về huyện Thương Nam, từ sau khi bị Hồng Thừa Trù đồ sát đẫm máu làm người nơi đó không chết cũng chạy sạch, bia địa giới của huyện Lam Điền liền lấn tới đó.
Để tránh người cũ thấy bị bỏ rơi, Phúc bá, Vân Tiêu, Vân Báo làm quan chỉ huy của tân quân, còn Cao Kiệt, Vân Dương thành quan quân cấp thấp.
Bốn tên Giáp Ất Bính Đinh thành giáo quan quân đội.
Trước kia Vân Kỳ luôn có chút bất mãn với đại phòng, từ khi Vân Chiêu xác định hắn làm quản gia Vân thị, mọi oán hận trước kia tiêu tan, tới nội trạch khấu đầu nhận chủ với Vân Nương, lễ nghi cung kính.
Chuyện ở quân đội, Vân Chiêu tự biết mình không đủ kiến thức, vì thế trước khi có đủ năng lực nắm giữ sức chiến đấu của quân đội, y chỉ có thể lo hậu cần.
Chuyện này không thể xem nhẹ, Vân Chiêu cho dù tin tưởng trưởng bối nhà mình tới mấy, ở việc nắm giữ quân quyền, cần phải cẩn thận kỹ càng.
Ngày đầu tiên lập quân tốt nhất phải tạo thành thói quen, tránh tương lai hối hận.
Nếu nói Ngọc Sơn là hang ổ của Vân thị, vậy Phượng Hoàng Sơn chính là quân doanh Vân Thị, hai bên cách nhau 70 dặm, nếu làm xong đường khoái mã nửa canh giờ là tới.
Để thuận tiện giao thông, Vân Chiêu hạ lệnh cho lực lượng lưu dân đông đảo xây dựng đường lớn thông từ Ngọc Sơn tới Phượng Hoàng Sơn, điều này không chỉ ích lợi quân sự, còn thuận lợi dân sinh sau này, gián tiếp tăng cường sức ảnh hưởng của huyện Lam Điền lên huyên Thương Nam.
Bận bịu bận bịu, thế rồi mùa đông tới lúc nào không hay.
Ngày 07 tháng 11 năm Sùng Trinh thứ ba, Quan Trung tuyết lớn.
Trải qua một đêm thôi, thời tiết lạnh lẽo vô cùng, gió cuốn tuyết trắng mù mịt trời đất, tuyết lấp đường đi, dù là quá gáy xám chịu lạnh giỏi nhất lúc này cũng rúc vào trong ổ không dám thò đầu ra.
Tiền Đa Đa mặc áo bông dày cui màu lục, xách cái giỏ trúc nho nhỏ, đang thu thập tuyết trắng trên bông hoa cúc đống cứng.
“ Tiền Đa Đa, ngươi quét tuyết trên hoa làm gì? “ Tiểu Sở đã béo thành quả bóng tròn thò cái đầu tròn từ cửa sổ ra ngạc nhiên hỏi:
Tiền Đa Đa cười đáp: “ Hương hoa cúc đã ngấm vào tuyết trắng, vừa vặn cất giữ để pha trà.”
“ Hả, tuyết trên hoa cúc đem pha trà thì có cái gì khác à? “ Tiểu Sở thấy lời này quá ly kỳ:
Tiền Đa Đa ghé qua cửa sổ nhìn Phùng Anh đang tập trung tinh thần viết chữ: “ Tất nhiên là khác rồi, vốn tuyết trên hoa mai mới là tốt nhất, chỉ là nơi này không có hoa mai, đành dùng hoa cúc dùng tạm, tốt hơn là không có hoa.”
Tiểu Sở ừ ừ coi như đã nghe, đó chẳng phải là điều nó quan tâm, hào hức hỏi:” À, Tiền Đa Đa, hôm nay chúng ta ăn gì?”
Tiền Đa Đa đưa tay bẹo mặt tròn của nó:” Ăn nhiều thịt như vậy chưa đủ à?”
Tiểu Sở lắc đầu:” Cả đời không đủ.”
“ Cũng phải, năm ngoái trong nhà muốn ăn một bát cơm trắng còn khó, không ngờ mới qua một năm đã có thịt để ăn.” Tiền Đa Đa cảm thán, năm ngoái nàng muốn làm ít bánh phải gom góp nguyên liệu mấy ngày, bây giờ gần như muốn làm lúc nào cũng được, thậm chí giờ cả thịt cũng dư dả, lợn nuôi từ hè, giờ con nào con nấy béo núc rồi, nếu không nàng chẳng có tâm tư đi lấy tuyết hương pha trà:
“ Tiền Đa Đa, đợi khi tuyết tan đường thông là bọn ta về Thạch Trụ, không được ăn thịt do ngươi làm nữa.” Tiểu Sở buồn bã nói:
“ Không sao cả, khi các ngươi đi, ta sẽ làm cho các ngươi thịt băm để ăn trên đường.”
“ Tiền Đa Đa, ngươi thật tốt, cả đời ta sẽ không quên ngươi.”
Tiền Đa Đa cười khúc khích:” Ta cũng sẽ nhớ kỹ ngươi.” Nói rồi xách giỏ trúc về phòng làm nước thơm lạnh của mình.
Tiểu Sở thất vọng về tới bên Phùng Anh, nhìn hành trang đã được gói ghém, thở dài sườn sượt.
Phùng Anh ngẩng đầu lên nhìn nha hoàn đã sắp béo tới không ra dạng người, cười nói:” Giờ tích ít mỡ, về Thạch Trụ sẽ gầy đi.”
“ Tiểu thư, người muốn nhìn tỷ nữ bị người ta nuôi béo như lợn à?” Tiểu Sở ôm Phùng Anh làm nũng:
Phùng Anh thở dài:” Ngươi là đứa tham ăn, từ nhỏ theo ta lại chẳng được mấy bữa ngon, giờ có cơ hội rồi, để ngươi ăn thoải mái cho thỏa nguyện. Ăn béo một chút có sao, về Thạch Trụ lại bị Tần phu nhân đốc thúc luyện võ, chẳng bao lâu ngươi sẽ gầy đi.”
“ Bây giờ tên Vân Chiêu đó nợ chúng ta nửa kho vũ khí, chúng ta tất nhiên phải đòi ít lợi ích, trước khi có được bồi thường thỏa đáng, chúng ta ở đây ăn uống do y chịu là tất nhiên.”
“ Bành thúc, Diêu Tử thúc không tiện ra mặt, chỉ có thể do hai chúng ta đối phó với Vân Chiêu, mọi người đều là trẻ con, mặc kệ xung đột thế nào, cũng không tới mức làm hai nhà trở mặt.”
“ Giờ tốt rồi, dù chúng ta không thể lấy được nửa kho vũ khí, nhưng lấy được rất nhiều hoa màu mới. Ta đã thỉnh giáo Từ tiên sinh rồi, những thứ hoa màu này rất thích hợp trồng ở trên đất núi như Thạch Trụ, so với kho vũ khí, ta càng muốn để người ở nhà được ăn no.”
(*) Thánh Kinh
Điều mong muốn của người xưa là làm tỏ đức sáng trong thiên hạ, do vậy trước tiên họ phải lo liệu, sắp xếp nước mình (trị quốc);
Muốn trị quốc, trước hết phải sửa sang, sắp đặt nhà mình (tề gia);
Muốn tề gia, trước hết phải hàm dưỡng và rèn luyện bản thân (tu thân);
Muốn tu thân, trước hết phải giữ cho lòng mình ngay thẳng (chính tâm);
Muốn chính tâm, trước hết phải chân thật với điều mình nghĩ (thành ý);
Muốn thành ý, trước hết phải suy xét đến cùng những điều mình biết (trí tri); mà sự hiểu biết căn kẻ nằm ổ chỗ nghiên cứu, xem xét sự vật đến cùng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất