Chương 3
Từ Vãn gọi điện tới, Thẩm Thanh lập tức đổi giọng, dịu dàng âu yếm: “Ừ, hơi bận chút, anh sẽ về ngay, em muốn ăn gì?”
“Không có gì, người anh thích là em mà.”
“Được, chỗ đó à, sẽ mất chút thời gian, em chờ được chứ?”
Hắn cầm chìa khóa xe và bước ra ngoài.
“Thẩm Thanh…”
Chưa kịp để tôi nói hết, cánh cửa đã bị đóng sầm lại với tiếng “Rầm”.
Còn tờ giấy xét nghiệm thai thì nằm nguyên trên bàn, Thẩm Thanh thậm chí không thèm liếc mắt nhìn.
Trong cơn mơ màng, tôi nhớ lại hình bóng của chính mình ngày xưa.
Thẩm Thanh không phải chưa từng tốt với tôi.
Ban đầu, hắn từng cẩn thận chăm sóc vết thương của tôi, hôn lên dấu tích mà hắn để lại trên người tôi, ôm tôi đầy đau lòng và nói: “Anh sẽ không để em bị thương nữa, Tư Tư.”
Hắn từng chạy khắp thành phố chỉ để mua chiếc bánh bột lọc mà tôi thích khi tôi buồn.
Bạn bè nói tôi đã trói buộc hắn, nhưng Thẩm Thanh chỉ cười, hôn nhẹ lên tay tôi và chân thành bảo: “Tư Tư đã cứu anh, tất nhiên anh nguyện ý.”
Nhưng hắn chưa bao giờ tặng tôi chiếc nhẫn nào. Khi cưới, tôi tự đặt nhẫn, hắn miễn cưỡng đeo nó, nhưng chỉ đeo đúng một ngày rồi tháo ra.
Ban đầu, tôi nghĩ hắn không thích đeo nhẫn, cho đến khi thấy hắn bắt đầu đeo nhẫn đôi, lúc đó tôi mới nhận ra – hắn không phải không thích đeo nhẫn.
Khi Thẩm Thanh say rượu, tôi hỏi hắn: “Chiếc nhẫn trên tay anh là của ai vậy?”
Hắn mơ màng dụi đầu vào tôi, từ từ mở to mắt, và khi nhìn rõ là tôi, hắn khẽ cười khẩy: “Sao? Cô cũng muốn kiểm tra tôi giống những người vợ khác à?”
Tim tôi đau nhói, đau đến tê tái. Người ta nhắc đến việc vợ kiểm tra chồng đều mang vẻ ngọt ngào, nhưng phản ứng của Thẩm Thanh lại hoàn toàn chán ghét.
Sau khi thấy sắc mặt tôi thay đổi, Thẩm Thanh lật người, áp sát tôi, môi hắn lướt qua khuôn mặt tôi, thì thầm: “Buồn à? Ngoan, anh chỉ cưới mình em thôi.”
Thực ra, tôi từng nghĩ, nếu không có tình yêu cũng không sao, vì cha mẹ tôi cũng đâu phải cưới nhau vì yêu.
Nhưng sau đó tôi nhận ra, lý do tôi nghĩ “không sao” là vì chưa từng so sánh.
Một lần, tôi nhìn thấy cuộc trò chuyện WeChat giữa hắn và Từ Vãn. Từng việc nhỏ nhặt, hắn đều kiên nhẫn đáp lại, còn cười ngốc trước màn hình. Trong khoảnh khắc ấy, hắn như sống động hẳn lên, đầy cảm xúc.
Trong những ngày tôi bị hắn giày vò đến thân tàn ma dại, hắn đang chia sẻ hoàng hôn và biển cả với Từ Vãn.
Khi tôi tìm đến bác sĩ tâm lý để giải tỏa, uống thuốc vì sự lạnh nhạt thất thường của hắn sau hôn nhân, thì hắn đang cùng Từ Vãn đi dạo phố, đến Paris ngắm phong cảnh mà tôi yêu thích nhất.
Khi tôi bị bố mẹ Thẩm Thanh ép phải làm thụ tinh ống nghiệm, hắn đang than phiền với Từ Vãn về sự vô vị của tôi, nói: “Giá như lúc đó cưới là em thì tốt rồi.”
Hắn coi ơn cứu mạng này như một gánh nặng không thể thoát khỏi.
Dần dần, thái độ của hắn với tôi càng lúc càng thất thường.
Khi tâm trạng tốt, hắn sẽ áp sát hôn cổ tôi, ngửi mùi hương trên tóc tôi: “Thơm quá, dùng dầu gội gì thế?”
Rồi hắn nhào tới, vén từng lọn tóc của tôi, nhìn tôi đầy dịu dàng, nhưng hai tay lại không yên phận, khiến làn da tôi run rẩy.
Lúc này, hắn sẽ khẽ cười, khen tôi: “Tư Tư, em thật đáng yêu.”
Nhưng khi tâm trạng xấu, hắn sẽ trừng mắt nhìn tôi đầy căm phẫn, bảo tôi cút đi, nói rằng nếu không vì tôi, hắn đã không rơi vào tình cảnh này.
Ánh mắt hắn lúc đó giống như một con thú bị thương, cuộn mình lại, giống hệt tôi của ngày xưa.