Chương 5:
Ta và Thấu Băng đi trên đường về phủ, xe ngựa theo sau.
Trên phố tiếng rao vang vọng, khói lửa mờ ảo.
Nếu không phải trong không khí thoang thoảng mùi hôi thối của thi thể, thì thực sự sẽ nghĩ rằng trước mắt là một thời thịnh vượng.
Ta bảo Thấu Băng đi mua ít rau quả, một mình ngồi trên phiến đá bên cầu hẻm sau, nhìn dòng sông cuồn cuộn.
Đằng sau có người nắm tóc ta dùng sức kéo ta đứng dậy rồi đẩy ngã xuống đất.
“Đỗ Triều Nhan đồ tiện nhân nhà ngươi, sao ngươi còn mặt mũi ra ngoài?! Ngươi có xứng đáng với Trường Lưu ca ca không?!”
Mùi tanh của bùn đất xộc vào mũi ta, ta từ từ ngồi dậy, bình tĩnh nhìn Mộ Thiếu Khanh giận dữ đến đỏ mặt.
Hoắc Xuyên đứng sững sau lưng nàng.
Họ đều là bạn học của ta ở Thiên Văn Đường.
“Lâu rồi không gặp, hai vị vẫn khỏe chứ?” Ta giơ tay che nắng gay gắt, giữ vững hơi thở rồi lên tiếng.
Từ sau vụ binh biến ở Đại Chiêu Tự, ta chưa từng đến Thiên Văn Đường nữa.
“Ngươi—” Mộ Thiếu Khanh ấp úng mãi không nói được gì.
Ta đứng dậy chỉnh lại váy áo, phủi đi lớp bùn đất dính trên đó.
“Đỗ Triều Nhan, nếu là ta thì đã sớm nhảy sông tự tử tạ tội rồi. Không biết sau này ngươi còn mặt mũi nào gặp Trường Lưu ca nữa!” Mộ Thiếu Khanh nghiến răng nghiến lợi.
Hoắc Xuyên cuối cùng cũng lẩm bẩm lên tiếng, “Khanh Nhi, quá đáng rồi. Nàng ấy cũng không muốn mà.”
“Nàng ấy sao lại không muốn?! Nàng ấy chính là cố ý! Kẻ phản bội! Chó săn! Sao chổi!”, Mộ Thiếu Khanh ồn ào quá, làm ta đau đầu.
Từ xa, Thấu Băng lớn tiếng gọi tiểu thư, hình như đang tìm ta.
Ta gật đầu với họ, “Triều Nhan xin từ biệt.”
Mộ Thiếu Khanh lại không chịu buông tha ta, lao đến túm tóc ta ép ta quay người, sau đó giáng cho ta một cái tát.
Chưa kịp để bàn tay nàng vừa tát ta buông xuống, đã bị ta nắm chặt lấy.
Ta không biết lấy đâu ra sức kéo nàng đến trước mặt, hung hăng nhìn vào mắt nàng.
Bàn tay kia nhanh chóng tháo trâm cài tóc, đâm mạnh một nhát, xuyên thủng bàn tay nàng vừa đánh ta.
Ta và Mộ Thiếu Khanh cùng đọc sách ở Thiên Văn Đường ba năm.
Ta không nhớ nổi nàng đã làm khó ta bao nhiêu lần, ta chưa từng phản kháng.
Đây là lần đầu tiên.
Máu chảy xuống theo tay chúng ta.
Nàng không biết là đau hay sợ, hét lên một tiếng, rồi ngồi sụp xuống.
Ta vô cảm nhìn nàng quỳ trên đất gào khóc thảm thiết, khắp nơi màu đỏ tươi khiến ta hoa mắt chóng mặt.
Qua rất lâu, nhưng có lẽ chỉ là một khoảnh khắc. Hoắc Xuyên cuối cùng cũng phản ứng lại, đá một cú vào ta.
Ta bay rất xa, xa đến mức không nhìn rõ mặt Hoắc Xuyên.
Chàng đứng sững ở đó nhìn về phía ta, như một đứa trẻ làm sai, từ đầu đến cuối không hề đỡ Mộ Thiếu Khanh.
Ta đứng dậy, nhổ ra máu trong miệng, lấy vạt váy lau miệng.
Xung quanh yên tĩnh lạ thường, mọi người bối rối nhìn mấy đứa thiếu niên chúng ta.
Đây dường như là trò đùa của những người trẻ tuổi, nhưng cũng dường như là kẻ thù hận đối phương thấu xương.
Cơ thể đau đớn dữ dội, mỗi bước ta đi đều đau đến tận xương tủy.
Khi khó khăn bước đến trước mặt Mộ Thiếu Khanh, nàng ngẩng đầu nhìn ta, trên mặt có máu và nước mắt.
Ta ngồi xổm xuống dùng ngón trỏ lại chọc vào lỗ máu trên tay nàng, ngũ quan nàng đau đớn biến dạng nhưng cắn chặt môi không khóc kêu.
“Đây là chuyện giữa ta và Ôn Trường Lưu, ta sẽ đợi chàng quay về tìm ta báo thù.” Ta từ từ nói bên tai nàng, rất nghiêm túc.
Nàng nhìn ta như thể nhìn một ác quỷ từ địa ngục lên, biểu cảm chuyển đổi giữa hận và sợ, có chút buồn cười.
Đây đâu còn là cháu gái bảo bối nhà Mộ Thái phó không sợ trời không sợ đất nữa, chẳng qua cũng chỉ là một dáng vẻ thảm hại.
Ta nghĩ rồi cười, cười càng lúc càng lớn tiếng.
Ta lảo đảo rời đi.
“A Nhan ~” Trong mơ hồ Hoắc Xuyên hình như gọi ta từ phía sau.
Đây là lần đầu tiên chàng gọi ta như vậy.
Kỳ lạ.