Chương 100: Tiền của phi nghĩa bay đến
- Ừm, tốt tốt.
Giang San cao hứng gật đầu.
Chỉ nhìn bề ngoài, Lâm Tiêu Tiêu rất thanh thuần xinh đẹp. Cho nên, ngay từ lần đầu tiên Giang San đã thích đứa nhỏ này. Chỉ là nhìn thấy trên bộ quần áo của Lâm Tiêu Tiêu có nhiều vết dơ, sắc mặt lập tức không vui.
Bà vừa răn dạy Lâm mẫu không được mua cho Lâm Tiêu Tiêu mấy loại quần áo này, vừa móc một cái thẻ vàng từ trong túi đưa cho Lâm Tiêu Tiêu, nói là quà gặp mặt.
Lâm Tiêu Tiêu đương nhiên là mừng như điên tiếp nhận thẻ vàng, nói chuyện với Giang San một hồi mới cùng bà Lâm rời khỏi phòng bệnh, để Giang San ở lại nói chuyện với ông Lâm.
Đóng cửa phòng bệnh lại, Lâm Tiêu Tiêu không thể chờ đợi được nắm tay bà Lâm:
- Mẹ, người phụ nữ này là ai? Tại sao mới gặp mặt con lần đầu đã cho con thẻ vàng?
Bà Lâm thản nhiên đáp:
- Con không cần quan tâm cô ta là ai. Tóm lại, cô ta có rất nhiều tiền. Về sau nếu gặp lại, nên lễ phép một chút, miệng ngọt một chút, con sẽ có chỗ tốt. Bây giờ là thẻ vàng, sau này chỉ sợ sẽ là kim cương, xe xịn, nhà cao cấp đấy.
- Thật sao?
Lâm Tiêu Tiêu nghe xong mấy lời của bà Lâm, lại càng hiếu kỳ với thân phận của Giang San. Nhưng thấy bà Lâm không muốn nói gì thêm, cô biết lúc này cũng không thể gặng thêm được điều gì, liền tùy tiện tìm một cái cớ rời khỏi bệnh viện đến một cây ATM gần đó.
Giờ phút này, Lâm Tiêu Tiêu thật sự muốn biết bên trong cái thẻ có bao nhiêu tiền.
Nhấn mật mã mà Giang San đã nói trước đó, Lâm Tiêu Tiêu nghiêm túc kiểm tra số tiền bên trong thẻ. Nhìn số dư hiện lên trên màn hình, cả người Lâm Tiêu Tiêu muốn choáng váng.
- 1,2, 3,4, 5,6...
Đưa ngón tay đếm số 0 trên màn hình:
- Trời ơi, một trăm vạn.
Lâm Tiêu Tiêu cao hứng thiếu chút nữa điên mất.
Cô đã lớn chừng này nhưng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Có số tiền đó, cô không cần đi làm ở tập đoàn CL nữa. Cô có thể đi du lịch, mua tất cả những thứ mà cô muốn. Thậm chí có thể dùng số tiền đó để gầy dựng sự nghiệp. Lâm Tiêu Tiêu mừng rỡ vạn phần nhắm mắt lại, trong đầu không khỏi tưởng tượng tương lai tốt đẹp về sau.
Trong phòng bệnh, khi Lâm Tiêu Tiêu và bà Lâm rời khỏi, Giang San liền tiến đến bên cạnh giường ông Lâm, nhìn dung nhan già nua của ông, không khỏi than nhẹ:
- Anh, em là San San, em đến thăm anh đây.
Ông Lâm vốn đang nằm im không động đậy, lông mi lập tức run rẩy.
Giang San vươn tay xoa mặt ông, trong lòng cảm thấy chua xót:
- Anh, hai mươi hai năm không gặp, anh lại già như vậy rồi. Nhớ khi còn bé, ngày nào chúng ta cũng ở cùng với nhau, chơi đùa vui vẻ. Chỉ tiếc là San San phụ anh. San San thật sự xin lỗi anh.
Nói xong, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Ngược dòng thời gian, khi đó bọn họ vẫn còn trẻ. Đó là những năm 60-70, ở nông thôn thịnh hành tục thân thuộc kết thân. Cha mẹ Giang San và ông Lâm đã tính trước hôn sự của hai đứa nhỏ. Nhưng ông Lâm lớn hơn Giang San đến mười tuổi. Vì chờ Giang San lớn lên, nên ông đã bỏ qua thời niên thiếu của mình suốt mười năm.
Khi Giang San được mười sáu tuổi, hai người sắp đến thời điểm có thể kết hôn, nhưng suy nghĩ của Giang San lại khác với những cô gái khác trong thôn. Cô muốn trước khi kết hôn có thể được ra ngoài vẫy vùng. Gia trưởng hai bên đều không đồng ý, chỉ có ông Lâm là ủng hộ Giang San vô điều kiện.
Bởi vì ông thích bà. Thích từ khi còn bé, thích đến hơn mười năm. Cho nên ông không quan tâm đến việc chờ bà thêm một hai năm nữa.
Nhưng ai ngờ, một năm sau, khi Giang San trở lại, ngoại trừ vết thương chồng chất trên người, trong bụng còn có thêm một bào thai.
Giang San đã mang thai con của người khác.
Lúc đó, tâm trạng của ông Lâm không thể dùng bất kỳ một ngôn ngữ nào để biểu đạt. Ông không nói một câu nào nặng với Giang San, vẫn trước sau như một với cô, chỉ là lời nói càng ngày càng ít, người cùng càng ngày càng gầy.
Mấy tháng sau, Giang San sinh hạ một bé gái, đặt tên là Niếp Niếp.
Bà đem đứa bé này giao lại cho ông Lâm, một lần nữa rời khỏi quê hương, từ đó về sau không trở về nữa. Chỉ là hàng năm đều gửi cho ông Lâm một số tiền lớn, xem như là tiền nuôi dưỡng con gái.
Người trong nhà đều rất thất vọng về Giang San. Hai năm sau liền thu xếp cho ông Lâm một mối hôn nhân khác, đối tượng chính là bà Lâm.
Cho nên, tóm lại, đời này Giang San thiếu nợ ông Lâm rất nhiều.
Nghe Giang San tự trách mình, mí mắt đóng chặt của ông Lâm càng thêm nhấp nháy.
Giang San tiếp tục nói:
- Em đã gặp Niếp Niếp rồi. Nó lớn lên thật xinh đẹp. Cảm ơn anh mấy năm qua đã không kể hiềm khích giữa chúng ta mà nuôi dưỡng nó. Em thật lòng cảm ơn anh. Trên đời này, em chưa chắc có thể tìm được người đàn ông nào tốt hơn anh. Anh, anh tỉnh lại đi. Anh tốt như vậy, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi. Người đáng chết là em. Em vong ân phụ nghĩa, ham phú ham quý.