Chương 101: Dùng nụ hôn để thức tỉnh
Nói đến đây, Giang San bắt đầu khóc rống lên:
- Kỳ thật thì em cũng đã bị báo ứng rồi. Tuy bây giờ em ăn ngon mặc đẹp, nhưng em không hề vui vẻ, không từng có hạnh phúc. Cuộc sống của em một ngày bằng cả một năm. Nếu như có thể, em tình nguyện quay lại quá khứ, không rời khỏi thôn, không gặp cái người đàn ông phụ bạc kia, bị hắn bạo hành. Khi sinh Niếp Niếp xong, đáng lý em không nên tìm anh ta báo thù, nên yên ổn sống với anh. Vì báo thù, em đã bán rẻ linh hồn của mình. Hơn hai mươi năm, thù còn chưa báo được, lại mất cả cuộc đời. Em thật sự rất hận...
Ngón tay ông Lâm run run, mí mắt giật giật. Ông đã nghe thấy tiếng lòng của Giang San, cố gắng muốn tỉnh lại, muốn an ủi người phụ nữ mà ông yêu nhất.
Nhìn thấy phản ứng của ông Lâm, trong lòng Giang San cảm thấy rất vui. Bà biết, ông Lâm đã nghe được tiếng của bà. Cảm giác của ông vẫn còn, Giang San liền cắn môi suy nghĩ, sau đó đứng lên, phủ xuống người ông Lâm, đôi môi đỏ mọng áp vào đôi môi khô khốc của ông.
Lúc này, không cần bất luận một ngôn ngữ nào, ông Lâm đột nhiên mở mắt.
Nhìn dung nhan xinh đẹp của Giang San gần trong gang tấc, cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi, trong đầu ông Lâm trống rỗng. Mắt vốn không mở nổi liền mở to, quên cả ngôn ngữ, quên cả phản ứng.
Cảnh tượng này vừa lúc bị bà Lâm ở ngoài nhìn thấy xuyên qua tấm kính thủy tinh, nhìn đến trố mắt.
Nhưng Giang San là do bà gọi đến. Hơn nữa cũng là vì muốn ông Lâm tỉnh lại, bà căn bản không thể đứng ra chỉ trích, cố gắng đè nén cơn tức giận, ý niệm điên cuồng trước kia càng thêm lớn hơn.
Lúc này, ở phòng bệnh bên cạnh, Lâm Phỉ Phỉ đang ngủ say.
Trong lúc ngủ say, cô căn bản không biết vận mệnh của mình một lần nữa bị bà Lâm bóp méo.
Sau khi ông Lâm tỉnh lại, Giang San cũng không ở lại lâu. Bà không thể để người khác nhìn thấy mình xuất hiện ở chỗ này, vội lái xe trở về cái nhà tù xa hoa kia.
Lâm Phỉ Phỉ ngủ đến nửa đêm thì gặp ác mộng nên giật mình tỉnh giấc, biết ông Lâm đã tỉnh, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, khi đó cô mới yên tâm nép vào lồng ngực Sở Tây Hàng ngủ thật say.
Ngày hôm sau, Lâm Phỉ Phỉ thức dậy sớm đi làm. Kỳ thật cô rất muốn xin nghỉ phép một ngày để chăm sóc ông Lâm. Nhưng vừa mới đi làm, cô thật sự không thể mở miệng xin nghỉ phép.
Thế nhưng Lâm Tiêu Tiêu lại còn đến sớm hơn cô, đang chờ trong phòng Nhân sự. Còn chuyên viên Nhân sự Liễu Ngọc đang làm thủ tục tiếp nhận công việc cho Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm Phỉ Phỉ kinh ngạc, lập tức hỏi Liễu Ngọc chuyện gì đã xảy ra. Rõ ràng ngày hôm qua cô đã đánh rớt Lâm Tiêu Tiêu rồi mà.
Liễu Ngọc thần thần bí bí nói:
- Hết thảy đều do chị Mạn quyết định. Nếu cô có ý kiến gì thì đi tìm chị Mạn mà nói, nói với tôi có ích gì đâu.
Liễu Ngọc làm chuyên viên nhân sự suốt hai năm, mãi không được thăng chức. Cứ tưởng lần này sẽ được thăng làm quản lý hành chính, lại không nghĩ đến đột nhiên xuất hiện một Lâm Phỉ Phỉ. Cho nên, trong lòng Liễu Ngọc hận Lâm Phỉ Phỉ muốn chết. Những ngày đầu Lâm Phỉ Phỉ đi làm, cô ta không ít lần làm khó dễ Lâm Phỉ Phỉ. Nói chuyện cũng mang ngữ điệu châm chọc, nghe rất chói tai.
Lâm Phỉ Phỉ là người mới, tất nhiên mọi chuyện đều phải nhẫn nhịn. Nghe nói việc này là do Đỗ Mạn quyết định, Lâm Phỉ Phỉ không khỏi nghi ngờ.
Phàm là những người phỏng vấn mà cô đánh rớt, Đỗ Mạn không bao giờ dùng lại. Nhưng lần này...
Lâm Phỉ Phỉ đứng dậy, muốn đến phòng quản lý hỏi Đỗ Mạn rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, thì Lâm Tiêu Tiêu với gương mặt dương dương tự đắc, giẫm trên đôi giày bảy tấc, vẻ mặt ngạo mạn chặn ngay trước người Lâm Phỉ Phỉ.
- Đừng tưởng rằng chị không cho tôi cơ hội thì tôi không có cách vào làm thư ký cho Tổng giám đốc Tập đoàn CL được. Tôi đã được chọn rồi.
Lâm Phỉ Phỉ nhìn ánh mắt khiêu khích của Lâm Tiêu Tiêu, cười khẽ:
- Được, chị cũng muốn nhìn xem em dựa vào cái gì để ngồi vững vị trí này. Không phải vì chị xem thường em, mà căn bản là em không xứng đáng.
Lâm Tiêu Tiêu không chấp nhận, giọng khinh miệt nói:
- Lâm Phỉ Phỉ, xin chị đừng có giữ cái suy nghĩ người khác ai cũng ngu, rồi xem mình là ưu tú. Hai người chúng ta, ai ngu ai ưu tú kỳ thật đã sớm biết rồi. Lấy anh rể mà nói, người mà anh ấy chọn là tôi chứ không phải chị. Có lẽ chị đã biết giữa hai chúng ta ai giỏi hơn ai. Đừng nói tôi không nhắc nhở chị, tôi đã vào được Tập đoàn CL rồi, sau này chị hãy cẩn thận một chút. Nếu không, chị chết sẽ rất khó coi.