Chương 103: Thủ trưởng xinh đẹp
12h trưa là giờ ăn cơm, sau đó sẽ có hai tiếng nghỉ ngơi. Lúc này Lâm Tiêu Tiêu mới được ngơi tay.
Chạy tới chạy lui đến trưa, hai chân của cô đau nhức vô cùng. Bởi vì cô đi làm mang đôi giày cao gót bảy tấc.
Thấy tất cả mọi người đều đã đi ăn cơm, Lâm Tiêu Tiêu rốt cuộc nhịn không được, đạp thẳng vào cánh cửa văn phòng Tề Huy.
Tề Huy đang thu dọn tài liệu, vừa nhìn thấy vẻ mặt ai oán của Lâm Tiêu Tiêu liền ngả người về phía sau, cười nhạt nói:
- Làm sao vậy? Nhìn vẻ mặt mất hứng như thế, có người khi dễ em à?
- Vâng, là ba ả xấu xí bên ngoài. Bọn họ quá ghê tởm, nguyên cả buổi sáng la hét em, em không chịu nổi nữa. Em không làm nữa đâu.
Hai chân Lâm Tiêu Tiêu đạp một cái, không thèm giữ hình tượng đá văng đôi giày cao gót bảy tấc làm hại hai chân của cô, tức giận kêu ầm lên.
- Không làm?
Tề Huy cau mày, một tay kéo Lâm Tiêu Tiêu vào lòng, sau đó đặt lên bàn làm việc rộng thênh thang, mỉm cười tà ác:
- Nếu em không đi làm, sau này chúng ta muốn thuận tiện như hiện tại cũng không dễ dàng gì.
Nói xong, anh ta bắt đầu giở trò với Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm Tiêu Tiêu tất nhiên biết rõ anh ta muốn cái gì. Kỳ thật, trước khi cô vào cũng đã nghĩ đến việc đưa dê vào miệng cọp, thế nhưng cô vẫn đến. Hết cách rồi. Dù biết rõ Tề Huy sẽ thừa cơ quấy rối cô trong phòng làm việc, nhưng cô lại rất chờ mong việc này, cũng giống như ba năm trước đây.
Rất nhanh hai người lại ra sức điên cuồng trong phòng làm việc.
Trong nhà ăn công ty, Đỗ Mạn đã gọi đủ đồ ăn, ngồi ở vị trí gần cửa sổ, chờ Tề Huy đến ăn cùng.
Đáng tiếc, cô chờ rất lâu cũng không thấy Tề Huy đến. Nhưng cô cũng không để trong lòng, cho rằng Tề Huy bận công việc nên không có thời gian dùng cơm. Cô còn nghĩ đợi lát nữa gói thức ăn lại, lén lút đưa tới phòng cho Tề Huy.
Vì sao nói là lén lút? Bởi vì bọn họ kết hôn lén, nếu như bị người ta bắt gặp cô đưa đồ ăn cho Tề Huy, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị nắm thóp.
Đỗ Mạn nhàm chán ăn một mình, khi ngẩng đầu liền nhìn thấy Lâm Phỉ Phỉ cùng với một chàng trai khoảng hai mươi tuổi cầm khay thức ăn trong tay, nhìn chung quanh tìm kiếm chỗ ngồi.
- Lâm Phỉ Phỉ, bên này nè.
Đỗ Mạn lập tức vẫy tay. Đối với Lâm Phỉ Phỉ, cô thật sự rất hài lòng.
Ở phương diện khác, Lâm Phỉ Phỉ cũng giống như cô, bảo thủ, rụt rè, giữ sự trong sạch, thích dựa vào thực lực của mình để tạo một khoảng không gian riêng.
- Chị Mạn.
Lâm Phỉ Phỉ hiểu ý, cùng với chàng thanh niên đẹp trai đến chỗ Đỗ Mạn ngồi.
- Chào Quản lý Đỗ.
Chàng thanh niên không dám tùy ý như Lâm Phỉ Phỉ, người còn chưa ngồi xuống đã lễ phép chào Đỗ Mạn một tiếng.
Đỗ Mạn mỉm cười, nói:
- Lăng Ba, cậu cũng ngồi xuống đi. Bây giờ không phải giờ làm việc, không cần phải câu nệ như vậy. Sau này cậu cứ gọi tôi là chị Mạn nhé.
- Vâng, chị Mạn.
Lăng Ba vui vẻ gật đầu.
Cậu cũng là nhân viên mới vào làm ngày hôm nay như Lâm Tiêu Tiêu, nhưng chức vụ khác biệt. Lâm Tiêu Tiêu là Thư ký Tổng giám đốc, còn cậu là trợ lý của quản lý hành chính, tương đương với thư ký của Đỗ Mạn.
Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi làm, ở bên ngoài căn tin gặp được Lâm Phỉ Phỉ đã từng phỏng vấn cậu. Lâm Phỉ Phỉ nghĩ rằng cậu còn chưa quen thuộc công ty, cho nên chủ động dẫn cậu đi cùng.
Trong bữa cơm, ba người cũng không nói với nhau quá nhiều. Đỗ Mạn và Lâm Phỉ Phỉ ý thức rất cao, không nói chuyện trong khi ăn. Còn Lăng Ba thì vì quá căng thẳng, không biết nên nói gì cho phải.
Đỗ Mạn và Lâm Phỉ Phỉ đều là những mỹ nữ khí chất nhất đẳng. Một người tài trí, mạnh mẽ; còn một người thì ưu nhã, uyển chuyển, cùng là cấp trên của cậu. Lăng Ba vừa mới từ tháp ngà bước vào xã hội, kinh nghiệm không có nhiều, chỉ có nhiệt huyết của một thanh niên vừa mới tốt nghiệp, căng thẳng là chuyện đương nhiên.
Vì vậy, ăn xong một bữa cơm, chiếc áo sơ mi trắng của Lăng Ba đã ướt đẫm mồ hôi.
- Còn trẻ, cứ từ từ học tập.
Đỗ Mạn đã gói xong phần đồ ăn dành cho Tề Huy, vỗ vai Lăng Ba cổ vũ vài câu, sau đó cất bước rời khỏi.
Lâm Phỉ Phỉ vụng trộm cười một tiếng, sau đó học theo vẻ mặt nghiêm túc của Đỗ Mạn, vỗ vai trái Lăng Ba, ra vẻ dạy bảo:
- Chàng trai, xã hội không thần bí như em tưởng tượng. Chỉ cần cố gắng là có thể khống chế được. Chị rất xem trọng em.
Nói xong cũng cất bước rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hai vị cấp trên, Lăng Ba gãi đầu, nhếch miệng cười, cảm thán nói:
- Chẳng lẽ đây là thủ trưởng mỹ nữ trong truyền thuyết? Đúng là rất có tư vị.
Đỗ Mạn bước ra khỏi căn tin, ôm gói thức ăn trong ngực, đi thẳng tới văn phòng của Tề Huy.