Chương 102: Bị sỉ nhục
Nói xong, cầm quyết định nhận việc mà Lâm Ngọc đã chuẩn bị xong, Lâm Tiêu Tiêu nghênh ngang rời đi.
Bỏ lại Lâm Phỉ Phỉ tức giận đến toàn thân phát run, đứng im cả nửa ngày cũng không động đậy.
Bên cạnh, Liễu Ngọc đứng nhìn trò hay, cười nói:
- Lâm Phỉ Phỉ, không thể tưởng tượng được cô bé này lại là em gái của cô. Theo như lời cổ nói thì chồng của cô đã bị cô ấy đoạt đi hở? Ôi ôi, em vợ cướp anh rể. Tiết mục này không phải chỉ xuất hiện trong phim thôi sao? Ngoài đời cũng xảy ra ư? Liễu Ngọc tôi hôm nay xem như mở rộng tầm mắt rồi. Chậc chậc...
Lâm Phỉ Phỉ bị Lâm Tiêu Tiêu chọc tức, lúc này Liễu Ngọc còn khiêu khích, lập tức máu nóng bốc lên, xoay người một cái, ánh mắt sắc bén hung hăng nhìn Liễu Ngọc, gằn từng chữ:
- Liễu Ngọc, tôi nể tình chị là người cũ của Tập đoàn CL, cho nên mới nhịn chị. Chị cho là tôi sợ chị nên không dám nói gì chị sao? Tôi nói cho chị biết, làm người thì nên biết chừng mực, đừng đem những chuyện mà người khác không dễ dàng tha thứ thành miếng mồi đầu câu chuyện mà không biết xấu hổ.
- Cô...
Liễu Ngọc chưa từng nhìn thấy Lâm Phỉ Phỉ tỏ thái độ gay gắt như thế, tức đến nghẹn họng, một câu cũng không nói nên lời.
Thường ngày, Liễu Ngọc vẫn hay châm chọc, khiêu khích, Lâm Phỉ Phỉ vẫn không đáp lại. Vì thế, Liễu Ngọc cho rằng Lâm Phỉ Phỉ sợ mình. Nhưng sự thật lại không phải như vậy.
Lâm Phỉ Phỉ nói tiếp:
- Sau này trong giờ làm việc, không được gọi thẳng tên tôi như vậy. Tôi là cấp trên, chị là cấp dưới, nên gọi tôi là quản lý Lâm. Thuận tiện nhắc chị một câu, sau này chuyên tâm vào công việc, đừng lộn xộn, ảnh hưởng đến tiến độ công tác của tôi. Chị có biết vì sao chị làm ở Tập đoàn CL lâu như vậy mà vẫn không được thăng chức không? Đó chính là nguyên nhân đấy.
Nói xong, cô bỏ lại Liễu Ngọc với vẻ mặt khiếp sợ, quay trở về bàn làm việc của mình.
Còn Liễu Ngọc thì ngồi ngây tại chỗ, nửa ngày cũng vẫn không động đậy.
Bởi vì Lâm Phỉ Phỉ đã nói trúng tim đen, giẫm vào chỗ đau, xát muối vào chỗ hiểm của cô.
Lâm Tiêu Tiêu rời khỏi nên không biết những lời nói vừa rồi của cô đã kích phát chiến tranh giữa hai cô gái trong văn phòng, cô đến phòng thay đồng phục công ty, sau đó mang theo vẻ mặt đứng đắn đến phòng thư ký.
Kỳ thật tối hôm qua, sau khi nhận được một khoản tiền lớn, Lâm Tiêu Tiêu không cần phải đến Tập đoàn CL đi làm để mỗi tháng nhận có mấy ngàn đồng, nhưng Lâm Tiêu Tiêu vẫn đến.
Lâm Tiêu Tiêu cũng không rõ vì sao cô lại đến. Có lẽ là vì muốn dạy cho Lâm Phỉ Phỉ một bài học, cũng có lẽ là vì Tề Huy.
Tuy lần nào Tề Huy cũng thô bạo đối với cô, khiến cô xấu hổ và giận dữ vạn phần, nhưng không thể phủ nhận, anh ta đã mang đến cho cô những khoái hoạt không hợp thói thường. Vừa nghĩ đến chuyện nếu cô không đến Tập đoàn CL làm việc, không còn nhận được cảm giác kích thích như vậy nữa, Lâm Tiêu Tiêu thấy cuộc sống giống như thiếu cái gì đó, toàn thân sẽ không được tự nhiên. Cho nên, dù đã có được trăm vạn từ trên trời rơi xuống, ngày hôm sau cô vẫn thức dậy sớm, đến Tập đoàn CL làm việc.
Quy mô của Tập đoàn CL còn lớn hơn so với Tập đoàn Triệu thị. Cho nên, thư ký cho Tổng giám đốc tất nhiên là không ít hơn với Tập đoàn Triệu thị. Ngoại trừ Thư ký trưởng là Tề Huy, người mới là Lâm Tiêu Tiêu, còn có ba nữ thư ký duyên dáng, có vẻ rất đoan chính khác là Phượng Đan Nhi, Miêu Điền Điền và Hoàng Y.
Lâm Tiêu Tiêu vừa mới đi làm, tuy hình thức xinh đẹp, nhưng cử chỉ lại lỗ mãng, không phải là người đoan trang. Chuyện giao cho cô làm, mười việc hư hết mười việc. Đặc biệt là bộ ngực lúc nào cũng rung rinh trước mặt, đối với ba cô gái khác là Phượng Đan Nhi, Miêu Điền Điền và Hoàng Y, quả thật là một sự đả kích trần trụi.
Cho nên, chưa đến nửa ngày, ba nữ thư ký cơ hồ không hẹn mà cùng nhau bài xích Lâm Tiêu Tiêu, không dùng vẻ mặt ôn hòa mà đối đãi với Lâm Tiêu Tiêu nữa.
Một cô gái mà bị cô gái khác chán ghét, như vậy cuộc sống của cô gái này nhất định sẽ rất khổ sở. Huống chi lại đồng thời bị ba cô gái ghét cùng một lúc. Có thể tưởng tượng được ngày đầu tiên đi làm, Lâm Tiêu Tiêu đã bị dày vò như thế nào.
Chỉ một buổi sáng, Lâm Tiêu Tiêu đã bị ba cô gái kia làm cho đầu óc choáng váng, nhưng lại có nỗi khổ không thể nói nên lời, có hỏa nhưng không có chỗ phát.
Mà Tề Huy thân là Thư ký trưởng, khối lượng công việc của anh ta rất nhiều. Mà việc nào cũng rất quan trọng, không thể phạm phải nửa phần sai lầm, cho nên phải tập trung đầu óc, cộng thêm anh ta có phòng làm việc riêng. Vì thế không hề biết Lâm Tiêu Tiêu ở bên ngoài bị người ta khi dễ. Huống hồ cho dù anh ta biết, anh ta cũng sẽ không để ý đến.
Giống như những lời ngày hôm qua anh ta nói với Lâm Tiêu Tiêu trong nhà vệ sinh bệnh viện, anh ta chỉ cảm thấy có hứng thú với cơ thể của Lâm Tiêu Tiêu. Những thứ khác, không có hứng thú, cũng lười quan tâm.