Chương 106: Sự việc bại lộ
- Mẹ, mẹ thật sự là mẹ của con sao?
Lâm Phỉ Phỉ dựa vào tường, vô lực ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Bây giờ, Lâm Phỉ Phỉ thật sự càng lúc càng hoài nghi điểm này.
Bởi vì bà Lâm không những không thương cô, thậm chí còn chán ghét. Điều này càng lúc càng rõ ràng, khiến cho Lâm Phỉ Phỉ không thể không nghĩ đến vấn đề đó.
Cảnh tượng này vừa lúc bị Hứa Thần ở cuối hành lang nhìn thấy hết.
Sờ cằm, Hứa Thần nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Trên đời này lại có người mẹ như vậy sao?
Xem ra nghi hoặc trong lòng Lâm Phỉ Phỉ phải nhờ anh ta giải đáp rồi.
Thân là bác sĩ, không ai rõ hơn anh ta cách chứng minh thân sinh. Xét nghiệm AND chính là phương pháp xử lý hiệu quả nhất.
Lúc này, ông Lâm, bà Lâm, Lâm Phỉ Phỉ đều ở trong bệnh viện. Anh ta muốn lén lút thu mẫu vật của ba người như tóc là chuyện dễ như trở bàn tay.
Khóe miệng Hứa Thần khẽ nở nụ cười nghiền ngẫm, sau đó lặng lẽ xoay người rời đi cũng như khi anh ta lặng lẽ xuất hiện ở đây.
Lâm Phỉ Phỉ cũng không ở lại bệnh viện quá lâu, bởi vì buổi chiều cô còn phải đi làm.
Sau vụ việc sáng nay, Liễu Ngọc rõ ràng nghe lời hơn rất nhiều. Lần này không cần Lâm Phỉ Phỉ lên tiếng, cô đã sớm ghi chép công việc buổi chiều cẩn thận, lập thành hồ sơ, sau đó chủ động báo cáo tin tức quan trọng với Lâm Phỉ Phỉ.
Lâm Phỉ Phỉ xem qua, thấy Lâm Tiêu Tiêu không ghi chép công việc trong ngày, liền bảo Liễu Ngọc gọi điện thoại đến phòng thư ký Tổng giám đốc hỏi Lâm Tiêu Tiêu đã đi làm chưa.
Câu trả lời là Lâm Tiêu Tiêu đã rời khỏi.
Lâm Phỉ Phỉ bất đắc dĩ lắc đầu. Buổi sáng thì vênh váo tự đắc không ai bì nổi. Cô thật sự cho rằng Lâm Tiêu Tiêu đã quyết chí tự cường rồi. Thì ra cô đã đánh giá Lâm Tiêu Tiêu quá cao.
Không có ai làm loạn, một buổi chiều trôi qua rất nhanh. Lâm Phỉ Phỉ thu dọn xong đồ đạc, một lần nữa đến bệnh viện thăm ông Lâm.
Chỉ là bệnh viện lúc này rất náo nhiệt.
Bên ngoài phòng bệnh, ngoại trừ Bà Lâm và Hứa Thần còn có Lâm Tiêu Tiêu, Hoắc Minh Lãng. Điều khiế Lâm Phỉ Phỉ sợ xanh mặt chính là Mạc Tiểu Lâu đang ở cùng với Sở Tây Hàng và Hứa Thần.
Nhìn trận thế này, hai chân Lâm Phỉ Phỉ mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Xong rồi, Hoắc Minh Lãng và Sở Tây Hàng đã chạm mặt nhau. Mạc Tiểu Lâu cũng xuất hiện, như vậy cô đã không còn kịp mở miệng nói rõ mọi chuyện với Sở Tây Hàng. Có khi Sở Tây Hàng đã biết mọi chuyện từ miệng Mạc Tiểu Lâu cũng nên. Hết thảy đều đã xong rồi.
Lâm Phỉ Phỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thế giới của cô lập tức sụp đổ.
Lúc này, Hoắc Minh Lãng và Sở Tây Hàng đang nhìn nhau như kẻ thù, ánh mắt hung mãnh trừng nhau. Nếu không phải Hoắc Minh Lãng có bà Lâm và Lâm Tiêu Tiêu kéo tay, Sở Tây Hàng có Hứa Thần và Mạc Tiểu Lâu ngăn lại, chỉ sợ hai người đã lao vào nhau rồi.
Vừa nhìn thấy Lâm Phỉ Phỉ xuất hiện, mọi người đều đồng thời giật mình.
- Bảo bối.
- Phỉ Phỉ.
Sở Tây Hàng và Hoắc Minh Lãng đồng thời đẩy bà Lâm, Lâm Tiêu Tiêu, Hứa Thần và Mạc Tiểu Lâu ra, sóng vai nhau bước về phía Lâm Phỉ Phỉ.
Lâm Phỉ Phỉ lui về sau một bước, giống như muốn chạy trốn.
Nhưng hai tay của cô đã bị hai người đàn ông chộp lấy.
- Anh buông tay ra, không cho phép anh đụng vào bảo bối của tôi.
Một tay của Sở Tây Hàng nắm chặt tay Hoắc Minh Lãng đang nắm tay trái của Lâm Phỉ Phỉ. Vốn một người ôn nhuận như ngọc, nay Tây Hàng lại bùng nổ như một con hùng sư.
- Người phải thả tay ra chính là anh. Phỉ Phỉ là vị hôn thê của tôi, chẳng phải là bảo bối gì của anh cả.
Hoắc Minh Lãng không chút nhượng bộ, nắm lấy cánh tay Sở Tây Hàng đang nắm tay trái của Lâm Phỉ Phỉ. Năm ngón tay véo mạnh, dùng hết sức, muốn để Sở Tây Hàng biết đau mà buông ra.
Lâm Phỉ Phỉ bị hai người đàn ông một trái một phải kẹp giữa, thiếu chút nữa muốn gục xuống.
Nhưng cô biết rõ lúc này cô nhất định phải bình tĩnh. Nếu xử lý không tốt, cô và Sở Tây Hàng xem như xong rồi.
Hít sâu một hơi, khiến cho nội tâm đang dậy sóng chậm rãi bình phục, Lâm Phỉ Phỉ nhướng mắt, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Hoắc Minh Lãng đang nắm tay cô, lạnh lùng nói:
- Hoắc Minh Lãng, tôi và anh đã giải trừ hôn ước. Chúng ta chẳng liên quan gì đến nhau. Anh buông tay ra.
Nghe vậy, ánh mắt Hoắc Minh Lãng đỏ bừng, cơ mặt run rẩy, nghiến răng nói:
- Giải trừ hôn ước? Đây là ý của riêng em, anh không đồng ý. Tóm lại, Lâm Phỉ Phỉ em cả đời này phải là vợ của Hoắc Minh Lãng anh.
Sở Tây Hàng nghe xong liền cười khinh miệt:
- Tôi vừa mới nhìn thấy cái tờ giấy gọi là hôn ước của các người, căn bản chẳng có hiệu lực pháp lý gì cả. Cho nên, mặc kệ Hoắc Minh Lãng anh có đồng ý hay không, hôn ước giữa Phỉ Phỉ và anh vẫn bị hủy bỏ. Tôi nói cho anh biết, nếu anh không buông tay, chờ anh chính là lao ngục tai ương.