Chương 112: Buồn nôn
Dưới lầu, Lâm Phỉ Phỉ đang cúi đầu, từng bước một đi lên cầu thang.
Bởi vì nhận được một bản báo cáo còn chưa hoàn chỉnh, Lâm Phỉ Phỉ muốn tranh thủ thời gian nghỉ trưa để hoàn thành. Vốn cô có thể đi thang máy lên tầng 88, nhưng lại đụng phải một đôi tình nhân đang tình chàng ý thiếp trong thang máy, lại còn bày ra tư thế chuẩn bị “tác chiến”, Lâm Phỉ Phỉ thật sự không chịu nổi. Khi đến tầng 75 cô phải vội vàng bước ra khỏi thang máy.
Chỉ một lát cô đã đi được mười tầng, chỉ còn ba tầng nữa là đến lầu 88.
Ai ngờ, ngay góc ngoặt cầu thang, một cảnh tượng còn muốn mãnh liệt hơn so với cảnh trong thang máy đập vào mắt.
Trên bậc thang, tay cô gái vịn thang lầu, áo phía trước mở ra, bộ ngực căng tròn lay động, váy bên dưới bị vén lên đến eo, đùi phải bị người đàn ông khiêng lên vai, chỉ dùng chân trái đạp đất. Quần áo của người đàn ông rất chỉnh tề, nhưng bộ phận mấu chốt nhất của anh ta lại lộ ra ngoài.
Với góc nhìn từ dưới cầu thang, Lâm Phỉ Phỉ rất dễ dàng nhìn thấy chỗ kết hợp của cặp đôi kia.
- Á….
Lâm Phỉ Phỉ trợn tròn mắt, một giây sau liền hét lên, hai tay ôm mặt vội vàng xông xuống lầu.
Cô không đi lên văn phòng nữa.
Lâm Phỉ Phỉ vịn cầu thang, liều mạng chạy xuống. Thật tức chết cô mà. Hôm nay đúng là không may. Cô phải chứng kiến cảnh tượng như vậy. Ngàn vạn lần đừng bị đau mắt hột. Cô không phải cố tình muốn nhìn thấy nó mà.
Lâm Phỉ Phỉ vừa chạy vừa suy nghĩ.
Tình thế cấp bách, cô thậm chí còn chưa nhìn thấy rõ dung mạo của đôi nam nữ đang điên cuồng kia.
Lâm Phỉ Phỉ không để ý đến, nhưng tiếng kêu của cô đã cắt ngang “cuộc chiến” giữa Lâm Tiêu Tiêu và Tề Huy, hai người lập tức bị hù lên đến chín tầng mây. Lâm Tiêu Tiêu vội vàng đẩy Tề Huy ra, sửa sang lại quần áo của mình.
Tề Huy cũng giật mình, chẳng còn hứng thú gì nữa. Hơn nữa sắc mặt còn khó coi hơn so với Lâm Tiêu Tiêu.
Phải biết rằng Lâm Phỉ Phỉ gần đây là tâm phúc của Đỗ Mạn. Hôm nay chuyện của anh ta và Lâm Tiêu Tiêu bị Lâm Phỉ Phỉ nhìn thấy, vạn nhất Lâm Phỉ Phỉ đến nói với Đỗ Mạn, cuộc hôn nhân giữa anh ta và Đỗ Mạn chỉ sợ sẽ đến hồi cuối.
Làm sao bây giờ? Tề Huy bắt đầu nghĩ đối sách.
Lâm Tiêu Tiêu thấy vẻ mặt của Tề Huy trở nên ngưng trọng, bĩu môi chế giễu:
- Còn tưởng rằng anh lớn gan lắm chứ? Sao lại bị người ta dọa thành như vậy. Hãy xem em đây, em sẽ không để cho Lâm Phỉ Phỉ đi nói lung tung khắp nơi đâu.
Nói xong cô liền bước lên bậc thang, đi vào thang máy. Cô muốn đi thang máy xuống dưới ngăn Lâm Phỉ Phỉ lại.
Tề Huy bực bội đuổi theo.
Hai người hoàn toàn không biết, kỳ thật Lâm Phỉ Phỉ không nhìn thấy rõ khuôn mặt của họ.
Nhưng Tề Huy xem như thông minh, nên không đi cùng với Lâm Tiêu Tiêu ngăn Lâm Phỉ Phỉ lại, chỉ đứng đằng sau một cây cột cách đó mấy chục thước.
Đợi một hồi, Lâm Phỉ Phỉ rốt cuộc từ một thang máy khác bước ra.
Lâm Tiêu Tiêu bước trên đôi giày cao gót, vênh váo tự đắc ngăn trước mặt Lâm Phỉ Phỉ, vẻ mặt bất thiện nói:
- Vừa nãy chị nhìn thấy cái gì?
Lâm Phỉ Phỉ nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên xuất hiện, có chút kinh ngạc. Nhưng câu hỏi không đầu không đuôi của Lâm Tiêu Tiêu lại càng khiến cô khó hiểu hơn:
- Cái gì là nhìn thấy cái gì? Chị chẳng biết em đang nói chuyện gì?
Lâm Tiêu Tiêu nghe xong, lại cho rằng Lâm Phỉ Phỉ đang giở trò với cô, lập tức nheo mắt, uy hiếp:
- Đừng có giả bộ trước mặt tôi. Tôi cảnh cáo chị, cảnh chị vừa nhìn thấy ở cầu thang, một chữ cũng không được nhắc tới với người khác. Nếu không, không chỉ tôi không bỏ qua cho chị, mà anh ấy lại càng không bỏ qua cho chị.
Lâm Phỉ Phỉ khẽ giật mình, nghi hoặc nhìn Lâm Tiêu Tiêu. Đúng là cô vừa mới nhìn thấy một thứ gì đó ở cầu thang, nhưng cô không có nói với Lâm Tiêu Tiêu. Tại sao Lâm Tiêu Tiêu lại biết? Chẳng lẽ…
Lâm Phỉ Phỉ ngạc nhiên mở to hai mắt:
- Lâm Tiêu Tiêu, chẳng lẽ cô gái làm cái chuyện không biết xấu hổ ở cầu thang kia là em?
- Xạo. Chị cho rằng chị giả bộ trước mặt tôi thì tôi không biết sao? Thì ra Lâm Phỉ Phỉ chị cũng còn biết giả bộ như thế.
Lâm Tiêu Tiêu vẫn cho rằng Lâm Phỉ Phỉ đã nhìn thấy mình, nhưng căn bản không biết, cô ta đã tự lộ ra chuyện của mình.
Lâm Phỉ Phỉ cau mày, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Mặc dù Lâm Tiêu Tiêu không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô, nhưng với giọng điệu đó, đã chứng minh suy đoán của cô không sai.
Sau đó mở mắt, Lâm Phỉ Phỉ giơ tay tát vào mặt Lâm Tiêu Tiêu một cái:
- Lâm Tiêu Tiêu, tại sao em lại biến thành người như vậy? Em đúng là khiến chị buồn nôn.