Chương 111: Anh lên em lên
- Không, Tây Hàng, anh không có sai. Người sai chính là em. Lẽ ra em nên nói với anh ngay từ đầu, để anh hiểu rõ về em. Chỉ là em sợ, sợ sẽ mất đi anh…
Lâm Phỉ Phỉ rúc vào ngực Sở Tây Hàng. Lúc này cô đã có thể mở lòng nói mọi chuyện cho Sở Tây Hàng nghe.
Sở Tây Hàng ôm lấy Lâm Phỉ Phỉ, dịu dàng nói:
- Mọi chuyện đã sáng tỏ. Từ bây giờ, chúng ta cũng đừng giấu giếm đối phương bất cứ chuyện gì, được không?
- Vâng.
Lâm Phỉ Phỉ có chút chột dạ gật đầu. Tuy Sở Tây Hàng đã biết Hoắc Minh Lãng là hôn phu của cô, nhưng anh không biết cô đã từng bị Hoắc Minh Lãng ném lên giường, hung hăng xâm phạm một lần. Chuyện này, bất luận thế nào Lâm Phỉ Phỉ cũng không dám nói ra.
Ngoại trừ chuyện này, Lâm Phỉ Phỉ cơ hồ đem hết mọi chuyện của bản thân trong một đêm nói cho Sở Tây Hàng nghe.
Lúc này Sở Tây Hàng mới biết vì sao hôm đó Lâm Phỉ Phỉ lại trúng xuân dược ở một mình trong khách sạn, và anh đã trở thành Ngưu Lang của Lâm Phỉ Phỉ trong đêm hôm đó. Nhớ lại điều này, Sở Tây Hàng đúng là dở khóc dở cười.
Và cũng trong đêm nay, Sở Tây Hàng nói cho Lâm Phỉ Phỉ biết mọi chuyện về mình.
Thì ra Sở Tây Hàng cũng đã từng có bạn gái. Hai người yêu nhau từ hồi còn học phổ thông cho đến đại học. Sở Tây Hàng vốn định tốt nghiệp xong sẽ lấy cô gái kia làm vợ. Tiếc là dã tâm của cô gái kia quá lớn, lại có lý tưởng của mình, cho nên đã từ chối lời cầu hôn của Sở Tây Hàng, một mình ra nước ngoài du học, từ đó về sau không còn liên lạc nữa.
Lâm Phỉ Phỉ nghe xong, không khỏi có chút ghen ghét, nhướng mắt nhìn Sở Tây Hàng, bĩu môi nói:
- Tây Hàng, bây giờ anh còn nhớ cô gái đó không?
- Bây giờ anh chỉ biết một mình bảo bối của anh thôi.
Sở Tây Hàng âu yếm nhéo cái mũi xinh xắn của Lâm Phỉ Phỉ, nói:
- Anh và cô ấy chia tay cũng đã ba bốn năm rồi, có lẽ cô ấy đã sớm quên anh, mà anh cũng không còn nhớ rõ hình dáng của cô ấy nữa. Em nói, anh còn nhớ cô ấy sao được?
Lâm Phỉ Phỉ hừ nhẹ một tiếng, lại hỏi:
- Vậy trong ba bốn năm qua anh không có người con gái khác sao?
- Cái này thì thật không có.
Sở Tây Hàng không chút nghĩ ngợi, quả quyết không nhận.
- Thật không?
Lâm Phỉ Phỉ thấy anh nhanh chóng phủ nhận, ngược lại càng không tin.
Sau khi trở thành đàn bà, Lâm Phỉ Phỉ đã hiểu rất rõ, nhu cầu tình dục của đàn ông mạnh cỡ nào.
Huống chi Sở Tây Hàng lại xuất chúng lỗi lạc như vậy, chỉ sợ phụ nữ tự động đưa tới cửa nhiều không kể xiết. Cho dù Sở Tây Hàng không động tâm, nhưng nhiều lúc, nam nữ khác biệt. Nữ nhất định phải yêu thì mới có tình dục. Còn nam thì chỉ cần tình dục, chưa chắc đã cần yêu.
Sở Tây Hàng thấy Lâm Phỉ Phỉ không tin anh thì nóng ruột đưa ngón tay lên, vẻ mặt thành thật nói:
- Nếu em không tin, anh có thể thề. Nếu hôm nay lời nói của anh có nửa câu dối trá, anh sẽ….
- Đừng.
Lâm Phỉ Phỉ thấy Sở Tây Hàng đang chuẩn bị thề độc, vội vàng chặn môi Sở Tây Hàng lại, lắc đầu nói:
- Em tin, em tin anh được chưa? Em không thích nghe mấy câu thề độc này. Hơn nữa hết thảy đều là chuyện quá khứ rồi. Chỉ trách em không gặp anh sớm một chút. Về sau, chúng ta nhất định phải yêu thương nhau, và chỉ có nhau mà thôi. Tây Hàng, anh nói có được không?
- Được, đương nhiên là được.
Sở Tây Hàng động tình ôm chặt Lâm Phỉ Phỉ. Bảo bối của anh lúc nào cũng hiểu chuyện như vậy.
Một đêm nay, tình cảm của hai người một lần nữa được hâm nóng. Anh lên, em lên, nâng cao một bước.
Tình yêu khiến cho tinh thần của Lâm Phỉ Phỉ cũng nâng cao gấp trăm lần, thần thái sáng láng, làm việc cũng nhiệt tình mười phần, hết sức xuất sắc.
Đỗ Mạn càng ngày càng hài lòng về Lâm Phỉ Phỉ. Rất nhiều chuyện cô đều buông tay để Lâm Phỉ Phỉ quản. Quyền lực của Lâm Phỉ Phỉ cũng càng lúc càng lớn. Một tháng thử việc qua đi, Lâm Phỉ Phỉ đã trở thành nhân viên chính thức của Tập đoàn CL, đồng thời còn có vị trí vững chắc trong công ty.
Còn Lâm Tiêu Tiêu, thời gian dần trôi cũng đã thích ứng với công việc thư ký Tổng giám đốc, nhưng mối quan hệ với ba nữ thư ký khác vẫn không hợp. Thậm chí còn có thể nói là như nước với lửa. Nhưng vì có Tề Huy ám chỉ xuống, ba cô gái kia không dám quá phận với Lâm Tiêu Tiêu.
Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa là thời gian Tề Huy và Lâm Phỉ Phỉ điên cuồng trong phòng làm việc. Ngày nào cũng như thế, không ngày nào nghỉ cả.
Nhưng, sau một quãng, Tề Huy bắt đầu cảm thấy làm trong phòng làm việc không đã ghiền. Vì vậy anh ta đã cùng với Lâm Tiêu Tiêu điên cuồng ở chỗ cầu thang không người. Làm ở đây thật sự kích thích hơn nhiều so với trong phòng làm việc.
Ban đầu Lâm Tiêu Tiêu còn có chút lo lắng, nhưng thấy hai người làm mấy lần cũng không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, dần dần cũng lớn mật hơn. Sự kích thích mới lạ này chính là khoái hoạt cao nhất mà cô mong muốn.
Nhưng tục ngữ có nói, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.
Giữa trưa hôm nay, khi hai người hẹn nhau tại chỗ cầu thang không người, vừa gặp nhau kích tình liền bắn bốn phía, khí thế ngất trời, không hề nghe thấy dưới bậc thang đang có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi lên.