Chương 113: Không có đứa em gái này
Lâm Tiêu Tiêu đâu nghĩ đến Lâm Phỉ Phỉ lại ra tay đánh cô như vậy, lập tức gào lên.
- Tôi làm gì cần chị lo sao? Chị quản được à? Chị dám đánh tôi? Dựa vào cái gì mà đánh tôi chứ?
Lâm Tiêu Tiêu đỏ mắt, hung ác nhìn Lâm Phỉ Phỉ, định giơ tay tát Lâm Phỉ Phỉ một bạt tai.
Lâm Phỉ Phỉ đã sớm biết Lâm Tiêu Tiêu sẽ ra tay, vội đưa tay lên đỡ, sau đó không chút khách khí gạt tay Lâm Tiêu Tiêu, lạnh lùng nói:
- Cái tát này là chị đánh cho em tỉnh. Không phải em thích Hoắc Minh Lãng sao? Bây giờ không phải các người cũng đã đính hôn rồi sao? Vì sao em còn dám xằng bậy với người đàn ông khác trong công ty? Rốt cuộc là em muốn làm cái gì?
- Tôi đã nói tôi làm gì cũng chẳng liên quan đến chị. Cơ thể là của tôi, tôi muốn chơi với ai thì chơi. Đừng tưởng rằng ai cũng giống như chị, bảo thủ và cổ hủ. Tôi nói cho chị biết, chị đã sớm out rồi.
Lâm Tiêu Tiêu nghiến răng, chịu đựng không đánh lại. Cô cũng lo nếu mình chọc giận Lâm Phỉ Phỉ, Lâm Phỉ Phỉ sẽ đem chuyện hôm nay nói rùm beng ra ngoài. Đến lúc đó cô không thể tiếp tục làm việc ở Tập đoàn CL được nữa.
Lâm Phỉ Phỉ lắc đầu, không thể tin được Lâm Tiêu Tiêu lại có thể hùng hồn nói ra mấy lời như thế, liền bất đắc dĩ than nhẹ:
- Chị chỉ có thể nói rằng, em đã thật sự biến chất rồi. Sau này, em đừng nói em quen chị. Chị không có đứa em gái như em.
Nói xong, Lâm Phỉ Phỉ quay người rời đi.
- Chị còn chưa cam đoan sẽ không nói chuyện ngày hôm nay ra.
Lâm Tiêu Tiêu không chịu buông tha cho Lâm Phỉ Phỉ, một lần nữa cản đường cô.
Lâm Phỉ Phỉ cười mỉa:
- Cam đoan? Chị không biết chị có cần thiết phải cam đoan với loại người như em không? Mà chị cũng chẳng muốn biết cái người đàn ông mà em phát điên đó là ai, càng không hứng thú đi tuyên truyền ba cái chuyện mà em làm. Ánh mắt của chị đã bị em làm bẩn. Chị cũng không muốn ngay cả miệng của chị cũng bị em làm cho biến dạng.
Nói xong, không thèm nhìn Lâm Tiêu Tiêu, cô lách người sang một bên rồi bỏ đi.
Cho đến khi Lâm Phỉ Phỉ đi xa, vẫn núp cách đó không xa, Tề Huy lúc này mới xuất hiện, nhìn theo bóng lưng của Lâm Phỉ Phỉ, như có điều suy nghĩ.
Anh ta không phải là Lâm Tiêu Tiêu. Anh ta là một người thông minh. Theo như những lời Lâm Phỉ Phỉ vừa nói, anh ta cơ hồ có thể khẳng định, Lâm Phỉ Phỉ thật sự không nhìn thấy rõ mặt anh ta và Lâm Tiêu Tiêu. Chỉ là Lâm Tiêu Tiêu ngu xuẩn tự chui ra khỏi đống rơm. Cũng may mà còn chưa khai ra anh ta.
- Đến văn phòng của tôi.
Tề Huy kéo Lâm Tiêu Tiêu vào trong thang máy. Chuyện vừa nãy còn đang làm dở, thật sự anh ta cảm thấy không thoải mái. Điều này đúng là nguy nhưng không hiểm, đương nhiên phải tiến hành chuyện còn dang dở kia chứ. Hơn nữa, anh ta còn phải chiếu cố Lâm Tiêu Tiêu cho thật tốt, tránh việc có ngày lại khai ra anh ta.
Rời khỏi công ty, Lâm Phỉ Phỉ lại đến bệnh viện tư nhân Hứa Thần.
Liền nhìn thấy bà Lâm vẻ mặt không vui thu dọn đồ đạc, còn ông Lâm cũng đã thay bộ quần áo thường ngày, mặt lãnh đạm, ngồi trên giường bệnh.
Trải qua một tháng nằm viện, vết thương trên người ông Lâm đã khỏi.
- Cha, không phải cha nói ba ngày sau mới xuất viện sao? Tại sao hôm nay…
Lâm Phỉ Phỉ kinh ngạc hỏi. Nhìn thái độ này của cha mẹ, rõ ràng là muốn xuất viện.
Ông Lâm thấy Lâm Phỉ Phỉ đến, cũng không ngạc nhiên. Bởi vì những ngày mà ông nằm viện, ngày nào Lâm Phỉ Phỉ cũng đến, không hề gián đoạn. Ngược lại Lâm Tiêu Tiêu ba năm cũng chưa thấy một ngày.
Chỉ nội điểm này ông cũng nhìn ra được, trong hai đứa con gái, đứa nào mới thật sự có hiếu.
Tuy ông Lâm đã sớm nhận ra, nhưng sau khi được thực tế chứng minh là đúng, ông vẫn cảm thấy đau lòng.
Ánh mắt yêu thương nhìn Lâm Phỉ Phỉ, ông Lâm thở dài:
- Vết thương của cha đã khỏi, cũng nênxuất viện. Hôm nay cha và mẹ của con không những xuất viện, mà còn định về lại nông thôn. Các con còn trẻ, phải tranh thủ chăm sóc bản thân. Là tốt hay xấu thì phải xem vận mệnh của từng đứa.
Nếu không phải Hứa Thần vẫn một mực giữ ông lại, ông Lâm đã xuất viện từ mười ngày trước rồi. Cộng thêm việc ông vẫn đang trông ngóng một điều, chính là Giang San. Ông mong có thể gặp lại Giang San một lần. Đáng tiếc, ông đợi cả ba mươi ngày, bà vẫn không đến.
Ông lại tuyệt vọng thêm một lần nữa.
Vì thế ông quyết định hồi hương. Thứ nhất, là không muốn mình tiếp tục si tâm vọng tưởng Giang San nữa. Thứ hai, chuyện Hoắc Minh Lãng từ hôn với Lâm Phỉ Phỉ, sang ngày ôm sau đã đính hôn với Lâm Tiêu Tiêu, ông thật sự không chấp nhận được. Nhưng ông không thể phản đối. Bởi vì có bà Lâm ủng hộ, ông đành nhắm mắt cho qua. Chỉ có về quê, ông mới có thể tiếp tục làm người nông dân trung thực.
Ban đầu bà Lâm không chịu. Bà thật sự ưa thích cuộc sống náo nhiệt và phồn hoa ở thành phố, không hề muốn về quê sống kham khổ một chút nào hết. Nhưng ông Lâm đã hạ quyết tâm, lại còn nói rằng, bà không về thì ông về một mình, bảo bà cứ ở lại với Lâm Tiêu Tiêu.
Bà Lâm nghe xong, trong lòng cảm thấy chột dạ. Từ chuyện ông Lâm bị thương, bà cũng nhận ra, đứa con gái Lâm Tiêu Tiêu này, ngoài miệng thì ngọt như mật, kỳ thật lại ích kỷ vô cùng. Muốn sống dựa vào Lâm Tiêu Tiêu, đoán chừng không có cửa.
Nghĩ chán chê, cuối cùng bà Lâm quyết định về quê cùng chồng. Tục ngữ có câu, bạn già nên nương tựa vào nhau. Già rồi, chồng bà chỉ có chồng bà mới là người bầu bạn với bà mà thôi.