Chương 114: Điều chuyển
Sau khi tiễn ông Lâm bà Lâm về quê, ngoài việc vui sống cùng Sở Tây Hàng, toàn bộ tinh lực còn lại Lâm Phỉ Phỉ đều dồn cho công việc. Đồng thời còn cùng với Lâm Toa Toa đến bệnh viện thăm đứa em trai bị bệnh bạch cầu của Lâm Toa Toa, Lâm Bình Bình.
Bởi vì có Triệu Dã Thành hỗ trợ về kinh tế, phòng bệnh, thuốc thang, nên liệu trình hóa trị của Lâm Bình Bình, tất cả đều được cung cấp bằng thứ tốt nhất, đắt tiền nhất. Nhờ vậy mà bệnh tình đã được khống chế.
Nhưng Lâm Toa Toa vẫn không thể nào vui nổi. Bởi vì hai chị em sinh đôi kia được Triệu Dã Thành ưu ái, ngày nào cũng làm loạn, ngày nào cũng lên mặt. Triệu Dã Thành lại còn bênh vực hai người bọn họ. vì không chịu được sự xảo trá và ngang ngược của hai chị em nhà đó Mễ Lạp và Nhiêu Na cũng đã từ chức nghỉ việc.
Trong công ty thiếu nhân sự nghiêm trọng. Hai chị em song sinh mang tiếng là thư ký cho Triệu Dã Thành, nhưng rắm cũng không biết thả, nói gì tới chuyện làm việc. Lập tức, công việc của bốn năm người đều dồn hết lên vai Lâm Toa Toa.
Ngày nào Lâm Toa Toa cũng điên cuồng tăng ca, ngẫu nhiên còn phải thỏa mãn mỗi khi Triệu Dã Thành tâm huyết dâng trào. Kết quả, chưa đến một tháng, người Lâm Toa Toa gầy rộc. Ngay cả bộ ngực đẫy đà vốn là niềm tự hào của cô cũng nhỏ đi không ít. Càng như vậy, Lâm Toa Toa càng thêm buồn bực, uể oải.
Lâm Phỉ Phỉ cũng không thể làm gì hơn, ngoài nỗi xót xa bất lực.
Hết thảy đều có nguyên nhân nên mới có kết quả.
Lâm Toa Toa rơi vào tình trạng như thế này, là vì ngày trước cô đã lựa chọn sai.
Lại không biết, trong lúc cô đang thương cảm cho Lâm Toa Toa, cuộc sống của cô cũng đang sắp phát sinh một biến cố trọng đại.
Hôm nay, trong lúc Lâm Phỉ Phỉ đang vùi đầu vào công việc, đột nhiên Đỗ Mạn gọi cô vào phòng quản lý hành chính.
- Chị Mạn, chị gọi em có việc gì ạ?
Lâm Phỉ Phỉ rất nhanh đến phòng Đỗ Mạn.
- Ngồi đi.
Đỗ Mạn mỉm cười, giơ tay ý bảo Lâm Phỉ Phỉ ngồi xuống, sau đó mới trở lại chuyện chính:
- Lâm Phỉ Phỉ, chị muốn nói cho em biết một tin. Tin này đối với người khác có thể nói là cầu còn không được, nhưng em có thể sẽ không thích. Nhưng đây là quyết định của công ty. Là thành viên của công ty, chúng ta nhất định phải tuân thủ và ủng hộ bất luận một quyết sách nào của công ty. Chị hy vọng em có thể hiểu được điểm này.
Lâm Phỉ Phỉ nghe xong, cảm thấy trong lòng bất an, lo lắng nhìn Đỗ Mạn, hỏi:
- Chị Mạn, rốt cuộc là tin gì?
Chẳng lẽ cô làm sai chuyện gì, công ty muốn đuổi việc cô sao?
Đỗ Mạn nói:
- Em cũng đừng căng thẳng. Đây cũng chẳng phải chuyện đại sự gì. Hôm nay Tổng giám đốc đột nhiên đưa xuống một công văn điều chuyển nhân sự. Anh ấy muốn chuyển em đến phòng Tổng giám đốc làm thư ký.
- Cái gì?
Lâm Phỉ Phỉ kinh hãi đứng dậy:
- Vì sao? Bây giờ em đang làm công việc của mình rất tốt, tại sao Tổng giám đốc lại điều em đi làm thư ký?
Ngày đó ở Tập đoàn Triệu thị cũng giống như vậy. Khi cô làm rất tốt vị trí quản lý hành chính, Triệu Dã Thành đột nhiên gửi một công văn xuống, điều chuyển cô đến làm Thư ký trưởng cho y. Khi đó cô không hiểu vì sao, nhưng lúc này cô nhất định phải làm cho rõ.
Nói đến Tổng giám đốc Tập đoàn CL, Lâm Phỉ Phỉ đi làm ở Tập đoàn CL đã hơn một tháng, nhưng chưa từng nhìn thấy người này.
Thứ nhất, công việc của cô không liên quan đến Tổng giám đốc. Khi bộ phận hành chính có chuyện quan trọng, sẽ do Đỗ Mạn trực tiếp báo cáo với Tổng giám đốc. Thứ hai, vị Tổng giám đốc này làm việc tương đối lặng lẽ. Toàn bộ công ty không ai biết tên thật của anh ta. Tất cả đều gọi anh ta là Tổng giám đốc. Bản thân anh ta cũng có thang máy riêng. Nếu không phải anh ta chủ động xuất hiện, người trong công ty căn bản rất khó thấy được diện mạo của anh ta.
Đỗ Mạn tựa hồ đã sớm đoán được Lâm Phỉ Phỉ sẽ có phản ứng mạnh như vậy, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, mỉm cười nói:
- Em không cần kích động như vậy. Nếu như em cần một lý do, vậy thì đơn giản rồi. Chính là năng lực của em. Những báo cáo quan trọng của em, Tổng giám đốc đều xem kỹ. Chị nghĩ Tổng giám đốc có lẽ đã sớm chú ý đến em rồi, muốn điều em đến làm thư ký cho anh ấy. Đoán chừng đây không phải là quyết định ngày một ngày hai, hẳn là đã trải qua quá trình suy tính kỹ càng. Kỳ thật, theo chị thấy, em thật sự có đủ điều kiện cần của một thư ký. Kinh nghiệm ở Tập đoàn Triệu thị đã chứng minh điều này.
Lâm Phỉ Phỉ uể oải ngồi tựa lưng vào ghế. Cô tin lý do này của Đỗ Mạn là thật. Bởi vì cô biết rõ ưu thế của mình. Hơn nữa, cô cũng chưa từng gặp qua Tổng giám đốc. Cô không cho rằng anh ta vì nguyên nhân nào khác mà điều chuyển cô đến bên cạnh mình. Nhưng cô thật sự không muốn đi.
- Chị Mạn, em có thể không đi được không? Bây giờ em làm công việc này rất vui vẻ, em thật sự không muốn đi làm thư ký.
Đã có kinh nghiệm lần trước, Lâm Phỉ Phỉ thật sự không muốn đi hầu hạ đám lãnh đạo bề ngoài thì tuấn tú, lịch sự nhưng bên trong lại thối nát.