Chương 115: Hỗ trợ bắt tiểu tam
Đỗ Mạn lắc đầu, nói:
- Kỳ thật chị cũng không muốn em đi. Có em ở đây, công việc của chị nhẹ hơn rất nhiều. Quan trọng nhất, làm việc với em chị rất vui. Nhưng Tổng giám đốc đã lên tiếng, chúng ta là cấp dưới, không thể không tuân thủ. Nếu em lo lắng sẽ xuất hiện tình huống như ở Tập đoàn Triệu thị, chị nghĩ có lẽ em đã quá lo nghĩ rồi.
Tổng giám đốc của chúng ta không phải Triệu Dã Thành. Anh ấy rất tỉnh táo, cơ trí, cũng không làm chuyện khác người với thư ký bên cạnh. Chị đoán trong lòng của Tổng giám đốc luôn có một người phụ nữ. Nhưng vì một nguyên nhân nào đó, bọn họ không thể ở cùng với nhau. Cũng chính vì như vậy, Tổng giám đốc nói chuyện lúc nào cũng có ý tứ, còn tính cách thì lạnh băng.
Quan trọng nhất, anh ấy rất ghét phụ nữ ăn mặc hở hang, ứng xử suồng sã. Đã từng có một thư ký muốn câu dẫn Tổng giám đốc với hy vọng một bước lên mây. Kết quả đã bị đuổi việc ngay trong ngày câu dẫn. Cho nên, nếu em lo lắng về phương diện này, em có thể yên tâm.
Lâm Phỉ Phỉ nghe xong, không khỏi có chút động tâm:
- Thật sao?
Nếu quả thật như lời Đỗ Mạn nói, cô có thể thử một lần. Dù sao bây giờ cô còn chưa đủ tư cách để ra điều kiện với cấp trên.
- Đương nhiên rồi.
Đỗ Mạn nhún vai, cười nói:
- Chị lừa em làm gì? Nếu không phải chị rất quý em, chị sẽ không nói mấy lời này cho em nghe đâu.
Làm việc ở Tập đoàn CL bảy năm, không tám chuyện sau lưng lãnh đạo chính là một nguyên tắc của Đỗ Mạn. Hôm nay vì Lâm Phỉ Phỉ, cô thật sự đã mở tiền lệ.
- Cám ơn chị Mạn.
Lâm Phỉ Phỉ cảm kích nhìn Đỗ Mạn, dừng một chút rồi khẽ cắn môi, nói:
- Vâng, em xin tiếp nhận sự sắp xếp của công ty.
- Vậy thì được rồi.
Đỗ Mạn nở nụ cười thỏa mãn:
- Em hãy đi thu dọn đồ đạc, chiều nay sẽ đến phòng thư ký Tổng giám đốc.
- Nhanh như vậy sao?
Lâm Phỉ Phỉ vội hỏi.
- Như thế nào? Không nỡ rời xa chị à?
Đang nói chuyện chính sự, Đỗ Mạn đột nhiên đùa một câu.
- Đúng là có chút như vậy.
Lâm Phỉ Phỉ mỉm cười.
- Lâm Phỉ Phỉ.
Đỗ Mạn đột nhiên nghiêm mặt, bước đến trước mặt Lâm Phỉ Phỉ, hai tay đặt lên vai cô, nghiêm túc nói:
- Khi nhận được quyết định điều chuyển em của Tổng giám đốc, trong lòng chị rất phân vân. Chị muốn em giúp chị xử lý một chuyện. Đương nhiên, em có thể không đồng ý. Chị tuyệt đối không ép em.
- Chị Mạn, chị cứ nói đi. Nếu em làm được, em nhất định sẽ giúp chị.
Lâm Phỉ Phỉ không chút do dự liền đáp ứng ngay. Đỗ Mạn là một người phụ nữ cực kỳ cao ngạo. Cô đã cúi đầu nhờ hỗ trợ, điều đó cho thấy cô đã không còn cách nào, phải cần sự trợ giúp của người khác.
- Chị…
Thấy Lâm Phỉ Phỉ sảng khoái đồng ý, Đỗ Mạn ngược lại ấp a ấp úng. Thật sự chuyện này khó mà mở miệng. Im lặng một hồi cô mới trầm ngâm nói:
- Chị muốn em giúp chị điều tra Thư ký trưởng của Tổng giám đốc, Tề Huy.
- Sao?
Lâm Phỉ Phỉ ngạc nhiên. Bất luận thế nào cô cũng không nghĩ đến Đỗ Mạn lại đưa ra một yêu cầu quái dị như vậy, lập tức nhịn không được hỏi lại:
- Vì sao?
- Bởi vì gần đây chị có chút hoài nghi, anh ấy cặp bồ trong công ty.
Đỗ Mạn khó xử nói.
Trong khoảng thời gian này, Đỗ Mạn rõ ràng cảm thấy Tề Huy đối với cô không còn mặn nồng như lúc trước. Nhu cầu tình dục của Tề Huy rất cao, dường như đêm nào cũng đòi hỏi. Có một thời gian thậm chí còn làm cô sợ. Nhưng đã hơn một tháng qua, Tề Huy đột nhiên thay đổi tính tình. Mười ngày nửa tháng mới đưa ra yêu cầu một lần, mà lần nào cũng vội vàng, giống như hoàn thành nhiệm vụ cho có, căn bản không toàn tâm toàn ý như trước.
Tuy năng lực trong tình trường của Đỗ Mạn không cao, nhưng là một người phụ nữ, trực giác vẫn phải có. Trực giác nói cho cô biết, Tề Huy đã có nhân tình bên ngoài.
Lâm Phỉ Phỉ càng nghe càng hồ đồ:
- Chị Mạn, Thư ký trưởng Tề có người phụ nữ khác trong công ty, bộ phận hành chính cũng quản việc này sao?
Ngụ ý, chị Mạn quản cũng rộng nhỉ? Đây thuộc về cuộc sống cá nhân, không thuộc quyền quản lý của công ty.
Đỗ Mạn lắc đầu thở dài, giống như quyết định điều gì đó, nghiêm túc nói:
- Chị không phải dùng vai trò là quản lý hành chính để quản vấn đề con người, mà là dùng thân phận vợ Tề Huy.
Đã yêu cầu người khác hỗ trợ, tất phải nên thẳng thắn với người ta. Nếu cô không có thành ý, sao có thể yêu cầu người khác giúp mình?
- Trời, chị Mạn và tTư ký trưởng Tề là vợ chồng?
Lâm Phỉ Phỉ bị tin tức này chấn kinh. Cô đi làm đã hơn một tháng, vậy mà không hề phát hiện ra bất kỳ dấu vết gì.
Đỗ Mạn gật đầu, tiếp tục nói:
- Chị và Tề Huy lấy nhau cũng được ba năm, nhưng vì công việc, tụi chị phải kết hôn lén. Cho nên, trong công ty không ai biết chị và Tề Huy là vợ chồng. Hôm nay chị nói cho em biết, em nhất định phải giữ bí mật này giùm chị, được không?
- Vâng, chị Mạn, em sẽ giúp chị.
Lâm Phỉ Phỉ không chút do dự đồng ý ngay. Cũng từng là người bị người khác cướp chồng, cô thống hận nhất chính là loại tiểu tam:
- Chị Mạn có hoài nghi là ai không?
Đỗ Mạn nói Tề Huy có người đàn bà khác trong công ty, điều này nói rõ trong lòng Đỗ Mạn đã có đối tượng hoài nghi.
Đỗ Mạn nheo mắt, ánh mắt hiện lên ánh sáng lạnh, nghiến răng nói:
- Lâm Tiêu Tiêu. Chị nghi ngờ cô ta.