Chương 116: Tiểu nhân Liễu Ngọc
Tính theo thời gian, Tề Huy thay đổi sau khi Lâm Tiêu Tiêu đến Tập đoàn làm việc.
Lúc này, Đỗ Mạn không biết Lâm Tiêu Tiêu chính là em gái của Lâm Phỉ Phỉ. Bởi vì bình thường cả hai người không qua lại với nhau. Ngoại trừ cùng họ, về phương diện khác thì hoàn toàn không có điểm chung. Tính cách, phẩm đức thì lại khác biệt nhau rất lớn. Cho nên, Đỗ Mạn chưa từng hoài nghi Lâm Phỉ Phỉ và Lâm Tiêu Tiêu có liên quan với nhau.
- Cái gì?
Lâm Phỉ Phỉ một lần nữa khiếp sợ, lập tức trong đầu nhớ đến cảnh tượng ở cầu thang hôm đó. Chẳng lẽ cái người điên cuồng với Lâm Tiêu Tiêu ở cầu thang là Tề Huy?
Nhưng cô cũng không có chứng cứ xác thực, đương nhiên không thể nói lung tung.
Đỗ Mạn lại nói:
- Chị cũng chỉ là hoài nghi, cũng không khẳng định chắc chắn người phụ nữ đó là Lâm Tiêu Tiêu. Tóm lại em lưu ý giùm chị. Nếu thật có chuyện này, chị sẽ không tha thứ cho Tề Huy, chị sẽ ly hôn. Niềm kiêu hãnh của chị không cho phép người khác chà đạp.
Lâm Phỉ Phỉ kinh ngạc nhìn Đỗ Mạn. Cô dường như nhìn thấy mình của mấy tháng trước đó. Rõ ràng là trong lòng sụp đổ rất nhiều, nhưng biểu hiện lại mạnh mẽ, không để người khác thấy mình thê thảm.
- Được, chị Mạn, em nhất định sẽ lưu ý giùm chị.
Trong giọng nói của Lâm Phỉ Phỉ mang theo sự có lỗi, vì tiểu tam phá hư hạnh phúc gia đình Đỗ Mạn rất có khả năng là em gái của cô, làm sao cô không áy náy cho được.
Ra khỏi văn phòng Đỗ Mạn, Lâm Phỉ Phỉ trở lại vị trí của mình thu dọn đồ đạc.
Thông báo điều chuyển Lâm Phỉ Phỉ đến phòng thư ký cũng đã dán lên bảng thông báo của công ty.
Chuyên viên nhân sự Liễu Ngọc mỉm cười nói với Lâm Phỉ Phỉ:
- Lâm Phỉ Phỉ, chúc mừng cô được điều chuyển đến phòng thư ký. Đây là mong muốn của rất nhiều chị em trong công ty, cầu mà không được. Cô mới đến một tháng thôi mà đã được đi, đúng là lợi hại.
Dĩ nhiên Lâm Phỉ Phỉ nhận ra sự chói tai trong đó, cô nhướng mắt nhìn gương mặt hớn hở của Liễu Ngọc, mỉm cười nói:
- Tại sao tôi lại cảm thấy khi tôi được điều đi, trong toàn bộ công ty người vui vẻ nhất lại là chị? Có phải chị cho rằng khi tôi đi rồi, chị Mạn sẽ thăng cô làm chủ quản hành chính?
Bị một câu nói trúng tâm tư, nụ cười trên gương mặt Liễu Ngọc cứng đờ, lập tức cứng giọng phản bác:
- Tôi có suy nghĩ như vậy thì thế nào? Cô cũng đã bị điều chuyển, còn lên mặt ở trước mặt tôi? Cô cho rằng cô vẫn còn là lãnh đạo trực tiếp của tôi à?
Lâm Phỉ Phỉ lắc đầu cười khẽ:
- Nói thật là tôi chưa từng có ý nghĩ lên mặt với chị. Tôi chỉ tôn trọng những người đáng để tôi tôn trọng. Liễu Ngọc, tôi có lòng tốt nhắc nhở chị, nếu chị không bỏ tính hẹp hòi, tính toán đó, chỉ sợ hai năm nữa chị cũng chả được thăng chức đâu.
Tuy Đỗ Mạn không nói cô đi rồi công việc của cô sẽ do ai thay thế, nhưng Lâm Phỉ Phỉ dùng cái mũi cũng có thể nghĩ ra được, người đó tuyệt đối không phải Liễu Ngọc.
Tuy Liễu Ngọc được xem là nhân viên lâu năm của công ty, nhưng làm việc qua loa, cũng không toàn tâm đầu nhập vào công việc. Hơn nữa lại còn ích kỷ, ghen tỵ, không thích người khác hơn mình. Người như vậy, công ty không sa thải đã là may mắn lắm rồi, đời nào có chuyện thăng chức.
Nhưng người này lại không chịu hiểu. Trên đời này làm gì có chuyện không làm mà muốn thu hoạch?
Nghe Lâm Phỉ Phỉ khuyên nhủ, Liễu Ngọc vẫn không cho là đúng. Thậm chí còn cho rằng Lâm Phỉ Phỉ đang dạy đời cô, liền hừ một tiếng, đang muốn há miệng đáp lại.
Lúc này, ngồi đằng sau Lâm Phỉ Phỉ xử lý công việc là Lăng Ba nhìn không nổi nữa, đứng dậy nói với Lâm Phỉ Phỉ:
- Chị Phỉ, chị thu dọn đồ đạc xong chưa? Để em giúp chị mang đến phòng thư ký nhé.
- Không cần đâu. Đồ đạc không nặng, chị có thể tự mang được.
Lâm Phỉ Phỉ mỉm cười từ chối. Mấy ngày qua, mối quan hệ giữa cô và Lăng Ba rất tốt. Lăng Ba là trợ lý cho Đỗ Mạn, có nhiều công việc liên quan đến Lâm Phỉ Phỉ. Cho nên hai người khá gắn bó.
- Chị Phỉ còn khách khí với em làm gì? Để em mang cho chị.
Nói xong, Lăng Ba bước tới ôm lấy cái thùng giấy mà Lâm Phỉ Phỉ đã bỏ đồ vào trong, sau đó sóng vai Lâm Phỉ Phỉ đến phòng thư ký.
Liễu Ngọc đứng ngây tại chỗ, thiếu chút nữa không cắn rớt răng của mình.
Nhưng trước mặt Lăng Ba, cô không dám làm càn. Bởi vì cô đã âm thầm thích chàng thanh niên có chút xốc nổi này.
Tính theo tuổi tác, Liễu Ngọc lớn hơn Lăng Ba ba tuổi. Mặc dù không được xem là khuynh quốc khuynh thành, nhưng nhìn qua vẫn không tệ. Tóm lại là vẫn xứng đôi với Lăng Ba.
Chỉ là, Lăng Ba lại không có ý với cô. Liễu Ngọc tất nhiên là không dám thể hiện ra mặt.
Nhưng thời gian còn nhiều, ai biết được sẽ không phát sinh chuyện gì chứ?