Chương 117: Tổng giám đốc thần bí
Phòng thư ký Tổng giám đốc.
Lâm Phỉ Phỉ đến, người kinh ngạc nhất chính là Lâm Tiêu Tiêu. Vừa nghĩ đến việc sau này ngày nào cũng phải làm việc cùng với Lâm Phỉ Phỉ, cô tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng ba nữ thư ký kia lại không bài xích Lâm Phỉ Phỉ. Lâm Phỉ Phỉ lúc nào cũng mỉm cười, dịu nhẹ như lan, uyển chuyển tinh tế, những công việc cần làm, chỉ cần nói qua một lần, cô có thể hoàn thành rất tốt. Chất lượng thì không cần bàn. Điều này so với Lâm Tiêu Tiêu mười lần cũng không được một quả thật một trời một vực.
Kết quả chưa đến một buổi, Phượng Đan Nhi, Miêu Điền Điền, Hoàng Y đều thân thiết với Lâm Phỉ Phỉ. Lâm Tiêu Tiêu một lần nữa bị bốn người họ cô lập.
Lâm Phỉ Phỉ thừa dịp ở chung với ba nữ thư ký, thăm dò được một số thông tin về Tổng giám đốc thần bí.
Cái gọi là thông tin thật ra cũng chỉ được cái tên. Bởi vì ngoài cái tên ra, cả ba cô cũng không rõ. Mà cái tên này chính là Sở Lãnh.
Vừa nghe đến cái tên này, người đầu tiên Lâm Phỉ Phỉ nghĩ đến chính là Sở Tây Hàng.
Sở Tây Hàng! Sở Lãnh.
Hai cái tên này thật sự quá giống nhau.
Cho nên, sau khi tan làm, Lâm Phỉ Phỉ liền trở về nhà, hỏi thăm tình hình qua Sở Tây Hàng.
Đáp án thiếu chút nữa khiến Lâm Phỉ Phỉ nhảy dựng.
Sở Lãnh là em trai của Sở Tây Hàng.
Phải mất rất lâu Lâm Phỉ Phỉ mới tiêu hóa được tin tức này, cô chớp mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt đang cười đến mức muốn ăn đòn của Sở Tây Hàng, nói:
- Khó trách anh không lo lắng việc em làm việc ở Tập đoàn CL. Thì ra Tập đoàn này là của gia đình anh. Anh nói thật đi, hôm đó em phỏng vấn thành công là nhờ có anh phải không?
Sở Tây Hàng mỉm cười, lắc đầu, kéo Lâm Phỉ Phỉ vào lòng, trách cứ:
- Bảo bối, cái này là em đổ oan cho anh rồi. Thứ nhất, sau khi em phỏng vấn thành công mới gọi điện thoại cho anh. Khi đó anh mới biết em đến phỏng vấn ở Tập đoàn CL. Thứ hai, Tập đoàn CL là của riêng Sở Lãnh, không phải của Sở gia nhà anh.
Lâm Phỉ Phỉ nghe anh khẳng định cô dựa vào năng lực mới vào làm việc ở công ty, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng câu nói đằng sau của Sở Tây Hàng lại khiến Lâm Phỉ Phỉ nghi ngờ.
Sở Tây Hàng dường như đoán được nghi hoặc của Lâm Phỉ Phỉ, vội giải thích:
- Em có biết cái tên Tập đoàn CL là như thế nào không? Nó là tên ghép của tên Sở Lãnh. Toàn bộ Tập đoàn CL là do một tay Sở Lãnh tạo dựng. Nhưng nó vì muốn báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cha, cho nên mới để cha treo cái danh Chủ tịch, còn mình thì cam khuất gánh vác chức Tổng giám đốc. Nhưng dù vậy, Tập đoàn CL vẫn là của một mình nó. Anh và cha không hề nhúng tay vào.
Lâm Phỉ Phỉ càng nghe càng cảm thấy nghi ngờ. Tuy Sở Tây Hàng đã giải thích rất rõ ràng, nhưng cô vẫn cảm thấy Sở Tây Hàng có chút là lạ. Nhưng là lạ ở chỗ nào, Lâm Phỉ Phỉ nhất thời không nói ra được.
- Bảo bối, em còn nghi ngờ gì nữa?
Sở Tây Hàng thấy Lâm Phỉ Phỉ vẫn còn cau mày, đưa tay day day vào mi tâm của cô.
Lâm Phỉ Phỉ nói:
- Tây Hàng, lần này em bị điều chuyển sang phòng khác, có liên quan gì đến anh không?
- Điều chuyển phòng khác? Điều chuyển sang phòng nào?
Sở Tây Hàng lập tức khó hiểu, rồi lại nói:
- Bảo bối, anh đã nói rồi, Tập đoàn CL là của một mình Sở Lãnh, anh và cha không can thiệp vào. Cho nên, anh không nhúng tay vào công việc của nó. Ngay cả em làm việc ở đó anh cũng không nói với Sở Lãnh. Bởi vì anh biết em không thích được chiếu cố đặc biệt. Mà anh cũng không muốn thiếu nợ Sở Lãnh bất cứ ân tình nào.
Lâm Phỉ Phỉ rốt cuộc xác định, việc của cô ở tập đoàn không liên quan đến Sở Tây Hàng. Nhưng trong lời nói của Sở Tây Hàng lại lộ ra sự bất hòa với Sở Lãnh. Lâm Phỉ Phỉ nhịn không được liền hỏi:
- Tây Hàng, quan hệ giữa anh và Sở Lãnh không được tốt lắm phải không?
Sở Tây Hàng bị hỏi, khẽ giật mình, lập tức lắc đầu cười nói:
- Vẫn khá tốt.
Lâm Phỉ Phỉ nghe xong, càng thêm khẳng định giữa Sở Tây Hàng và Sở Lãnh tồn tại chuyện gì đó mà cô không biết. Nhưng nhìn vẻ mặt không muốn nói nhiều của Sở Tây Hàng, Lâm Phỉ Phỉ quyết định không hỏi nữa. Cô tin rằng, chỉ cần Sở Tây Hàng muốn nói, cho dù cô không hỏi, Sở Tây Hàng vẫn sẽ nói.
Trong lúc hai người trò chuyện, hai tay của Sở Tây Hàng lại bắt đầu bất kham, chạy loạn trên người Lâm Phỉ Phỉ.
- Bảo bối, gần đây toàn bộ tâm tư của em đều dồn cho công việc, không thèm quan tâm anh. Chúng ta… rất lâu rồi không có cái kia.
Sở Tây Hàng ôm Lâm Phỉ Phỉ đặt lên đùi hắn, một tay cho vào cổ áo, xoa nắn bộ ngực mềm mại bên trong.
- Tây Hàng, mới có hai ngày thôi mà, làm gì có chuyện rất lâu…
Lâm Phỉ Phỉ đỏ mặt rúc vào trong ngực Sở Tây Hàng, ngoan ngoãn cho để anh làm càn trên người cô. Đối với yêu cầu này của Sở Tây Hàng, cô chưa bao giờ cự tuyệt.
- Chỉ có hai ngày thôi sao? Tại sao anh lại cảm thấy như hai thế kỷ vậy?
Vẻ mặt Sở Tây Hàng bất mãn và khó nhịn, tay kia đã tiến vào chiếc váy công sở của Lâm Phỉ Phỉ, châm lửa lên.
- Tây Hàng…
Lâm Phỉ Phỉ lập tức run rẩy, hô hấp dồn dập.
- Bảo bối, anh muốn em.
Sở Tây Hàng cũng động tình không thôi.
- Tây Hàng, em còn chưa tắm. Đi làm cả một ngày, toàn thân hôi chết.
Lâm Phỉ Phỉ vội ngăn cản Sở Tây Hàng tiến thêm một bước.
- Vậy thì đi tắm thôi.
Lời còn chưa dứt, anh đã ôm Lâm Phỉ Phỉ như gió vọt vào phòng tắm.
Tiếng nước ào ào vang lên, cả phòng xuân quang vô hạn.