Chương 118: Cố nhân đụng nhau
Ngày hôm sau, Lâm Phỉ Phỉ mang theo tâm trạng căng thẳng đến công ty làm việc.
Xế chiều hôm qua, cô vẫn không hề thấy bóng dáng của Tổng giám đốc Sở Lãnh. Có lẽ hôm nay sẽ gặp.
Quả nhiên, hơn 9h sáng, Lâm Phỉ Phỉ được gọi vào phòng Tổng giám đốc.
Khi nhìn thấy vị Tổng giám đốc trong truyền thuyết, Lâm Phỉ Phỉ đờ đẫn toàn thân.
Thì ra cô đã gặp vị Tổng giám đốc thần bí này rồi.
Chính là chàng thanh niên lạnh lùng đã mang cô gái xinh đẹp đồng tính kia đi khỏi Câu lạc bộ Ngả Ti Ni.
Nhưng hôm đó, Sở Lãnh không hề chú ý đến sự tồn tại của Lâm Phỉ Phỉ. Cho nên lúc này, anh ta chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua cô, sau đó nói với Tề Huy đang đứng trong phòng:
- Bây giờ chúng ta xuất phát. Trên đường đi, anh hãy thuật lại toàn bộ vụ việc thương hiệu đấu giá lần này cho cô ấy biết.
- Cô ấy cũng đi cùng?
Tề Huy nghe Sở Lãnh nói xong, dường như rất khiếp sợ.
- Tại sao không thể?
Sở Lãnh đứng dậy, vừa nói vừa bước ra cửa, dáng người cao ngất, phát ra khí thế mạnh mẽ, khiến không ai có thể cự tuyệt được.
- Đương nhiên có thể.
Tề Huy vội đuổi kịp bước chân của Sở Lãnh, đồng thời nói với Lâm Phỉ Phỉ vẫn còn đang ngây ngốc một bên:
- Còn chờ gì nữa? Mau đi thôi.
Nhưng gợn sóng trong lòng lại không thể nào trấn áp được.
Phải biết rằng, bình thường, cho dù Sở Lãnh đi đâu cũng chỉ mang theo thư ký trưởng là anh ta. Ngay cả ba nữ thư ký xinh đẹp là Phượng Đan Nhi, Miêu Điền Điền và Hoàng Y cũng không có được cơ hội như vậy. Lâm Tiêu Tiêu mới tới lại càng không cần phải nói. Nhưng Lâm Phỉ Phỉ vừa mới đến phòng thư ký đã nhận được đối đãi đặc biệt như vậy, Tề Huy lập tức ngửi thấy mùi nguy cơ.
Lên xe, Tề Huy chuyển tài liệu về phương án cạnh trạnh thương hiệu đưa cho Lâm Phỉ Phỉ xem. Lâm Phỉ Phỉ xem qua rất nhanh, lúc này mới hiểu được, thì ra Sở Lãnh đang dự định tham gia một cuộc cạnh tranh thương hiệu. Mà chủ đề cạnh tranh chỉ có một: quyền kinh doanh đặc biệt ở Doãn Mỹ Đế.
- Cô biết Doãn Mỹ Đế là gì không?
Tề Huy đột nhiên hỏi Lâm Phỉ Phỉ một vấn đề. Anh ta cố ý làm Lâm Phỉ Phỉ bị xấu mặt.
Lại không nghĩ đến, Lâm Phỉ Phỉ chỉ cười nhạt, lưu loát trả lời:
- Doãn Mỹ Đế, một trong mười thương hiệu sushi Hàn Quốc, có lịch sử gần trăm năm với hai ngàn chi nhánh ở Hàn Quốc và các quốc gia khác. Bây giờ, xem ra Doãn Mỹ Đế cố ý muốn tiến vào nước ta. Nếu Tập đoàn CL chúng ta có được quyền kinh doanh của Doãn Mỹ Đế, lợi nhuận trong đó là có thể tính tới. Chỉ là trọng điểm phát triển mấy năm qua của tập đoàn chúng ta không phải là ẩm thực. Như vậy, muốn cạnh tranh giành quyền kinh doanh thương hiệu này chỉ sợ sẽ khiến người khác bất mãn.
Tề Huy giật mình. Lâm Phỉ Phỉ trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh ta. Anh ta không ngờ, Lâm Phỉ Phỉ chẳng những biết rõ về môi trường doanh nghiệp trong nước, đối với các doanh nghiệp nước ngoài cũng thông thuộc.
Sở Lãnh ngồi ở ghế trước vẫn một mực lạnh băng, khóe miệng không khỏi nhếch lên nụ cười hài lòng, nói với Lâm Phỉ Phỉ:
- Kinh doanh cũng giống như chiến trường, chẳng có vị tướng quân nào cố định chiến trường tại một chỗ. Vượt qua ranh giới thì thế nào? Bọn họ bất mãn thì thế nào? Chỉ cần Tập đoàn CL chúng ta vừa ý, ai cũng đừng mơ tưởng đến việc nhúng tay vào.
Nghe xong, Lâm Phỉ Phỉ có chút kinh hãi.
Cô chợt hiểu, Sở Lãnh và Sở Tây Hàng là hai loại người khác nhau.
Sở Tây Hàng tuấn dật xuất trần, ôn nhuận nho nhã. Tuy cũng hắc ám, nhưng tổng thể mà nói, cư xử với mọi người vẫn rất chừng mực.
Còn Sở Lãnh, anh ta lãnh khốc vô cùng, lộ ra sự cuồng vọng và bá đạo từ tận xương tủy, hoàn toàn ngược lại với Sở Tây Hàng.
Nửa tiếng sau, chiếc xe đã đến trung tâm đấu giá thương hiệu.
Người đến tham gia cạnh tranh rất nhiều, bao gồm tất cả các lĩnh vực kinh doanh lớn nhỏ, số lượng cũng hơn trăm nhà.
Điều khiến cho Lâm Phỉ Phỉ kinh ngạc chính là Triệu Dã Thành cũng đến. Bên cạnh y, ngoại trừ Lâm Toa Toa còn có một cặp chị em song sinh trẻ đẹp.
Không cần phải nói, đây chính là cặp chị em song sinh Triệu Dã Thành gần đây rất yêu thích.
Lâm Phỉ Phỉ nhìn thấy Triệu Dã Thành, Triệu Dã Thành tất nhiên cũng nhìn thấy Lâm Phỉ Phỉ. Bốn mắt nhìn nhau, Triệu Dã Thành nheo mắt lại, nét mặt âm u không rõ, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười tà mị đi về phía Sở Lãnh.
- Tổng giám đốc Sở, không nghĩ đến anh cũng tham gia trận chiến này. Nhưng hôm nay, tôi thắng chắc rồi.
Triệu Dã Thành đứng trước mặt Sở Lãnh, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt liếc nhìn. Vẻ mặt ngạo mạn không ai bì nổi này, chỉ có thể dùng ba chữ “muốn ăn đòn” để hình dung.