Chương 119: Muốn báo thù?
- Vậy sao?
Sở Lãnh nhướng mắt nhìn thẳng vào mắt Triệu Dã Thành, khí thế không thua chút nào, lạnh lùng nói:
- Tôi cũng chẳng thừa thời gian đi tranh cãi với người khác làm gì. Ai có thể cười đến cuối cùng, tôi thật lòng mỏi mắt chờ mong.
Triệu Dã Thành cứng họng, không khỏi có chút tức giận, nhưng lập tức cười giễu cợt:
- Nghe người ngoài nói, Tổng giám đốc Sở chỉ thích đàn ông. Cho nên, khi ra ngoài cũng chỉ mang theo thư ký nam. Nhưng hôm nay xem ra, sự thật không phải như vậy. Bên cạnh anh đã xuất hiện một nữ thư ký xinh đẹp, dùng có thuận tay không?
Một câu nói nhưng làm nhục ba người Sở Lãnh, Lâm Phỉ Phỉ và Tề Huy.
Sắc mặt Tề Huy và Lâm Phỉ Phỉ trở nên vô cùng khó coi.
Nhưng vẻ mặt Sở Lãnh vẫn lạnh lùng như cũ, không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào, lãnh đạm nói:
- Điều này chẳng cần anh quan tâm. Tôi chỉ đi con đường của tôi, về phần người khác nói như thế nào, tuyệt không quan trọng. Nhưng anh đấy, lúc nào cũng có mỹ nữ bên cạnh, không biết có đôi khi lực bất tòng tâm, thì sẽ thế nào nhỉ? Đương nhiên, tôi cũng không quan tâm điều này. Được rồi, tôi còn có bạn bên kia, xin lỗi không tiếp chuyện tiếp được.
Nói xong, cũng không đợi Triệu Dã Thành đã bị tức nghẹn đến sắc mặt tái nhợt đáp lời, Sở Lãnh sải bước rời đi.
Lâm Phỉ Phỉ vội nhấc chân đuổi theo.
Tuy nhìn thấy Lâm Toa Toa, Lâm Phỉ Phỉ rất muốn ở lại nói mấy câu. Nhưng có Triệu Dã Thành bên cạnh, cô nào dám lưu lại.
Nhìn Lâm Phỉ Phỉ một tấc cũng không rời Sở Lãnh, sắc mặt Triệu Dã Thành càng lúc càng khó coi. Cái gọi là cá to là cá lọt lưới chính là cảm giác này. Cho dù bên cạnh y có chị em song sinh tướng mạo thanh xuân vô địch, nhưng khi nhìn thấy Lâm Phỉ Phỉ, Triệu Dã Thành không thể không thừa nhận, hóa ra y vẫn không thể quên được cô.
Lâm Toa Toa đứng bên cạnh nhìn thấy hết, sau đó cười một cách châm chọc.
Bây giờ, đối với Triệu Dã Thành, Lâm Toa Toa không thương tâm cũng chẳng ghen tuông. Cho nên, khi cô nhìn thấy Triệu Dã Thành nhìn Lâm Phỉ Phỉ với vẻ mặt nuối tiếc, cô chỉ cảm thấy buồn cười.
Lâm Toa Toa biết, bây giờ cô không còn yêu Triệu Dã Thành nữa. Tình yêu của cô dành cho y đã cạn. Chỉ là cô không thể nào rời bỏ Triệu Dã Thành mà thôi.
Chờ thêm một chút, khi em trai hết bệnh, cô sẽ được giải thoát.
Cô nhìn theo Lâm Phỉ Phỉ đi theo bên cạnh Sở Lãnh, Lâm Phỉ Phỉ cũng quay đầu nhìn cô, ánh mắt chạm nhau, lập tức hiểu ý. Cả hai cùng mỉm cười, bước đến đại sảnh tiến hành đấu giá quyền sử dụng thương hiệu.
Bây giờ vẫn còn cách giờ diễn ra đấu giá đến mười lăm phút. Hai cô tất nhiên còn thời gian tâm sự với nhau.
- Phỉ Phỉ, Tổng giám đốc của cậu rất giỏi. Nói thật đi, cậu có động lòng hay không?
Kéo tay Lâm Phỉ Phỉ, Lâm Toa Toa trêu ghẹo.
Lâm Phỉ Phỉ oán trách:
- Toa Toa, cậu đừng nói lung tung. Tổng giám đốc của tớ là… em trai của Sở Tây Hàng.
Lâm Toa Toa kinh ngạc tới mức há cái miệng nhỏ nhắn:
- Oh Chúa ơi! Thì ra là em chồng.
- Cái gì mà em chồng? Bát tự của tớ và Sở Tây Hàng còn chưa tính đến, cậu đừng có nói bậy.
Lâm Phỉ Phỉ phục Lâm Toa Toa rồi, lập tức nhướng mắt nhìn hai chị em song sinh kia:
- Toa Toa, hai người kia còn khi dễ cậu nữa hay không?
Vừa nhắc đến hai người này, Lâm Toa Toa lập tức nghiến răng nghiến lợi:
- Tại sao lại không còn? Nếu không phải có Triệu Dã Thành nâng đỡ, bọn họ còn có thể khi dễ được tớ không? Nói đến càng tức. Mễ Lạp và Nhiêu Na đã nghỉ việc rồi. Tất cả mọi công việc đều dồn hết lên người tớ. Haiz, sao mà mệt mỏi quá.
Lâm Phỉ Phỉ nghe vậy, không khỏi cảm thấy đau lòng cho Lâm Toa Toa, đang muốn an ủi vài câu, chợt nhìn thấy hai chị em song sinh vốn đi bên cạnh Triệu Dã Thành đột nhiên bước ra ngoài.
Khi đi ngang qua Lâm Phỉ Phỉ và Lâm Toa Toa, cả hai nắm cho cô ánh mắt khinh miệt, mũi phát ra tiếng hừ lạnh, tràn ngập sự coi thường, sau đó ngẩng đầu hếch mặt, bước trên hai đôi giày cao gót, như hai con Khổng tước đi qua người Lâm Phỉ Phỉ và Lâm Toa Toa.
Nhìn theo hướng các cô đi thì có vẻ như muốn đi toilet.
Nhìn theo bóng lưng uốn éo của hai người, đừng nói là Lâm Toa Toa, ngay cả Lâm Phỉ Phỉ cũng chịu không được.
Nắm cánh tay Lâm Toa Toa, ánh mắt Lâm Phỉ Phỉ hiện lên sự giảo hoạt:
- Toa Toa, có muốn báo thù hay không?
- Sao?
Lâm Toa Toa giật nảy mình:
- Có ý gì vậy?
Lâm Phỉ Phỉ cười ranh mãnh:
- Đi theo tớ. Hôm nay tớ sẽ giúp cậu xả giận.
Nói xong, cô liền kéo Lâm Toa Toa đi theo hai chị em song sinh kia.