Một Đêm Thành Hoan

Chương 129: Nhìn thấy mà giật mình

Chương 129: Nhìn thấy mà giật mình

- A…không….
Lâm Phỉ Phỉ liều mạng lắc đầu, dốc sức giãy dụa. Cô muốn thoát khỏi còng tay, nhưng đáng tiếc, càng giãy thì khóa lại càng chặt. Cổ tay của cô bị còng sắt cứa sâu vào da thịt, lập tức máu tươi chảy đầy hai tay.
Nhưng Hoắc Minh Lãng đang trong trạng thái điên cuồng, không hề quan tâm tới việc Lâm Phỉ Phỉ có bị thương hay không. Mà Lâm Phỉ Phỉ càng phản kháng, càng kích thích thú tính và dục vọng của gã. Khi mảnh vải cuối cùng trên người Lâm Phỉ Phỉ bị xé nát, Hoắc Minh Lãng không cần bất kỳ khúc dạo đầu nào đã tiến vào bên trong.
- Không.
Toàn thân Lâm Phỉ Phỉ cứng đờ, mở to mắt như muốn nứt ra, ngực phát ra tiếng kêu tuyệt vọng và oán hận.
Lúc này đầu óc Lâm Phỉ Phỉ trống rỗng, chỉ còn lại gương mặt của Sở Tây Hàng.
Cảm xúc thèm khát đến điên dại nhưng không có được rốt cuộc đã toại nguyện khiến Hoắc Minh Lãng chìm đắm trong cơn điên dại.
Không có bất kỳ thương tiếc và yêu thương, chỉ còn lại thú tính và hưởng thụ.
Ánh mắt Lâm Phỉ Phỉ đỏ bừng. Mỗi lần Hoắc Minh Lãng xâm nhập, cô liều lĩnh phản kháng, chỉ đổi lấy sự thô bạo và mạnh mẽ của Hoắc Minh Lãng. Máu tươi từ giữa hai chân Lâm Phỉ Phỉ chảy xuống, nhìn thấy mà giật mình.
Cuối cùng, Lâm Phỉ Phỉ bị giày vò đến mức tâm như tro tàn, Hoắc Minh Lãng vẫn phát tiết thú tính trên người cô. Thậm chí gã còn lấy điện thoại chụp lại tư thế của hai người.
Tiếng máy ảnh bấm tanh tách một lần nữa đẩy Lâm Phỉ Phỉ xuống mười tám tầng địa ngục.
Ý thức của cô dần dần mơ hồ. Sự tuyệt vọng lúc này khiến cho cô chỉ ước gì mình cứ thế ngủ thiếp đi, vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Minh Lãng kêu lên một tiếng trầm thấp, rốt cuộc xong việc.
Nhưng gã cũng không rời đi, cầm điện thoại chụp thân hình của Lâm Phỉ Phỉ, chụp mấy chục tấm cho từng góc độ, sau đó mới mỹ mãn ngồi xổm người xuống, nâng cằm Lâm Phỉ Phỉ lên, tà ác nói:
- Bỏ ngay ý định tố cáo tôi đi. Nếu không, mấy tấm ảnh này sẽ được công bố ra bên ngoài. Tôi cam đoan, người đầu tiên nhìn thấy chính là Sở Tây Hàng.
Nói xong, liền hất cổ nghênh ngang rời đi.
Lâm Phỉ Phỉ ngã xuống đống quần áo, đau đến chết lặng. Cô khó khăn mở to hai mắt, nhìn Hoắc Minh Lãng cầm điện thoại vừa cười vừa bước đi xa. Mười ngón tay của cô bấm xuống đất, hận thù trong lòng dâng lên đến tột đỉnh.
Mặt đất rất lạnh, Lâm Phỉ Phỉ không thể động đậy, cơ thể bị mặt đất lạnh lẽo đông lạnh, ý thức dần dần tiêu tán. Khi cô sắp chìm vào cơn mê, Lâm Phỉ Phỉ dường như nhìn thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp, bước những bước duyên dáng tiến về phía cô.
Khi tỉnh lại, Lâm Phỉ Phỉ đã ở trong một khung cảnh xa lạ.
Ngồi cạnh giường của cô là một cô gái rất xinh đẹp, có thể nói là vô cùng kiều mỵ. Chỉ một cái liếc nhìn cũng đủ khiến đàn ông phải điên đảo.
- Tỉnh rồi à?
Ánh mắt như nước mùa thu của cô nhàn nhạt nhìn Lâm Phỉ Phỉ, giọng nói có vẻ trầm thấp, không uyển chuyển như dáng vẻ bề ngoài, nhưng lại rất dễ nghe.
Ánh mắt Lâm Phỉ Phỉ trống rỗng nhìn cô gái xinh đẹp, toàn thân đau nhức đã nhắc nhở cô rằng tất cả những chuyện đã xảy ra đêm qua đều không phải giấc mộng. Bây giờ tim của cô đã chết, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
- Cô có bạn bè gì ở đây không? Cho tôi biết số điện thoại, tôi sẽ gọi người đó đến đón cô.
Cô gái lại lên tiếng lần nữa.
Lâm Phỉ Phỉ giật mình, trong đầu hiện lên gương mặt của Sở Tây Hàng.
- Không, không, tôi không muốn gặp anh ấy. Tôi không còn mặt mũi nào để gặp anh ấy. Không…
Lâm Phỉ Phỉ kích động, hai tay ôm đầu, co lại thành một khúc.
- Tôi hiểu tâm trạng của cô lúc này.
Cô gái than nhẹ:
- Trong thời gian cô hôn mê, tôi đã bảo bảo sĩ lấy đi một số chứng cứ trên người cô. Nếu cô muốn tố cáo người đó, những chứng cứ này sẽ giúp cô.
Nói xong, cô gái đặt một xấp tài liệu bên cạnh Lâm Phỉ Phỉ.
Lâm Phỉ Phỉ nghe vậy, một lần nữa mặt xám như tro.
Cảnh tượng Hoắc Minh Lãng cưỡng hiếp cô đêm qua xẹt qua trong đầu. Đồng thời còn có câu nói gã để lại.
- Bỏ ngay ý định tố cáo tôi đi. Nếu không, mấy tấm ảnh này sẽ được công bố ra bên ngoài. Tôi cam đoan, người đầu tiên nhìn thấy chính là Sở Tây Hàng.
- Tôi cam đoan, người đầu tiên nhìn thấy mấy tấm ảnh này chính là Sở Tây Hàng.
- Chính là Sở Tây Hàng.
……
- Không.
Lâm Phỉ Phỉ khóc nức nở, lắc đầu thật mạnh. Cô không muốn Sở Tây Hàng biết, cũng không thể để Sở Tây Hàng biết. Không thể, không thể…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất