Chương 130: Tôi phải về nhà
Cô gái dường như cũng đoán Lâm Phỉ Phỉ sẽ có phản ứng như vậy, liền đặt xấp tài liệu sang một bên, nói:
- Cô đã hôn mê một ngày một đêm. Tôi nghĩ bạn của cô có lẽ đang rất sốt ruột. Cho dù cô không muốn gặp hắn, cũng nên nói cho hắn biết về tình hình của cô lúc này.
Nói xong, cô gái đưa điện thoại của mình cho Lâm Phỉ Phỉ.
Lâm Phỉ Phỉ run rẩy cầm lấy. Cô ấy nói đúng. Cô biến mất một ngày một đêm, Sở Tây Hàng chỉ sợ tìm cô đến phát điên. Nhưng cầm điện thoại rồi, Lâm Phỉ Phỉ lại không biết nên nói như thế nào.
Nhìn cô gái trước mặt, Lâm Phỉ Phỉ hỏi:
- Tại sao cô lại giúp tôi?
Cô và cô gái kia hoàn toàn là người xa lạ.
Mặt cô gái tối sầm, cô thở dài nói:
- Cùng phận người lưu lạc giống nhau thôi.
Lâm Phỉ Phỉ kinh hãi:
- Chẳng lẽ cô đã từng bị…
Phần sau Lâm Phỉ Phỉ khó mà nói ra miệng. Khó trách cô gái này lại giúp cô lấy chứng cứ. Thì ra là có cùng kinh nghiệm.
Cô gái cười nhạt:
- Hết thảy theo thời gian, mọi thứ sẽ giảm dần. Tôi đã không còn đau lòng nữa. Cho nên cô cũng không cần suy nghĩ quá nhiều. Hãy gọi điện thoại cho bạn của cô, hoặc gửi tin nhắn cũng được. Để tôi đi mua đồ ăn cho cô.
Nói xong, cô liền rời khỏi phòng.
Chỉ còn lại một mình Lâm Phỉ Phỉ cuộn mình trên chiếc giường rộng thùng thình, lặng lẽ rơi lệ.
Cuối cùng, Lâm Phỉ Phỉ chọn giải pháp nhắn tin cho Sở Tây Hàng, nói cô gặp bạn, mọi chuyện đều tốt, bảo Sở Tây Hàng không cần phải lo lắng.
Đầu dây bên kia, Sở Tây Hàng tìm Lâm Phỉ Phỉ một ngày một đêm sắp phát điên lên rồi. Vừa nhìn thấy Lâm Phỉ Phỉ dùng một số lạ gửi tin nhắn đến, anh lập tức gọi lại.
Nhưng Lâm Phỉ Phỉ căn bản không dám nghe điện thoại của anh. Cô sợ khi cô nghe thấy, sẽ không nhịn được mà khóc lên.
Sở Tây Hàng thấy gọi mà không ai nghe, vội gửi tin nhắn hỏi Lâm Phỉ Phỉ đang ở đâu, anh sẽ đến đón cô.
Tay Lâm Phỉ Phỉ run rẩy nhắn tin lại, nhưng chết cũng không chịu nói cô đang ở đâu. Mà cô thật sự cũng không biết mình đang ở đâu.
Hai người cứ dùng tin nhắn liên lạc qua lại. Ban đầu, Sở Tây Hàng không tin người gửi là Lâm Phỉ Phỉ. Nhưng qua mấy tin nhắn, anh rốt cuộc cảm thấy yên tâm. Anh tin rằng người gửi tin nhắn này chính là Lâm Phỉ Phỉ. Bởi vì mỗi người đều có cách nói chuyện riêng của mình. Mà phong cách nói chuyện của Lâm Phỉ Phỉ không ai rõ hơn Sở Tây Hàng.
Vẫn ở cùng với Sở Tây Hàng là Mạc Tiểu Lâu và Hứa Thần. Cả hai cùng anh lục tung cả hộp đêm tìm kiếm Lâm Phỉ Phỉ, nghe xong Lâm Phỉ Phỉ “bình yên vô sự”, rốt cuộc cũng thở phào một hơi.
Mấy ngày kế tiếp, ngày nào Lâm Phỉ Phỉ cũng hoảng sợ. Hàng đêm cứ gặp ác mộng, trong mộng là gương mặt hung tàn của Hoắc Minh Lãng khi chiếm đoạt cô. Chỉ trong mấy ngày, cả người Lâm Phỉ Phỉ gầy đi một vòng, bệnh không xuống giường được.
Mà nguồn an ủi duy nhất của cô chỉ còn lại những tin nhắn của Sở Tây Hàng.
Có nhiều khi, Lâm Phỉ Phỉ không dám nhắn lại. Cô sợ hết thảy những mối quan hệ với Sở Tây Hàng.
Chưa bao giờ cô lại cảm thấy trong lòng mang sự bất an và giày vò, một ngày lại dài bằng một năm như thế.
Cũng may là, cô gái xinh đẹp và thiện lương kia vẫn yên lặng chăm sóc Lâm Phỉ Phỉ, cũng không đuổi Lâm Phỉ Phỉ khỏi nhà, cũng chẳng đòi bất kỳ khoản tiền nào từ cô.
Tuy phần lớn thời gian cô đều ăn mặc đẹp đẽ đi ra ngoài, nhưng chỉ cần đúng giờ ba bữa cơm trong ngày, cô đều về nhà, mua thức ăn về cho Lâm Phỉ Phỉ. Dù nhiều khi Lâm Phỉ Phỉ không ăn, ngày hôm sau cô cũng vẫn như thế.
Cô gái có một cái tên rất đặc biệt: Phi Nhã.
Cho đến ngày thứ năm.
Phi Nhã về nhà đúng giờ, mang cơm trưa cho Lâm Phỉ Phỉ. Nhìn Lâm Phỉ Phỉ vẫn mở to đôi mắt trống rỗng nhìn trần nhà, Lâm Phỉ Phỉ than nhẹ, nói:
- Cô còn có ý định nằm chết dí trên giường như vậy đến bao giờ?
Lâm Phỉ Phỉ quay đầu nhìn Phi Nhã, đột nhiên nước mắt một lần nữa chảy xuống.
Phi Nhã nói:
- Năm ngày rồi, vết thương trên người cô cũng đã hồi phục. Cô không có dự định trở về với bạn trai mình sao?
Mấy ngày qua, tuy Lâm Phỉ Phỉ không nói chuyện quá nhiều, nhưng qua những lời nói ngẫu nhiên, Phi Nhã đại khái biết được tao ngộ mà Lâm Phỉ Phỉ đã gặp.
- Tây Hàng…
Lâm Phỉ Phỉ nhẹ giọng kêu lên. Có trời mới biết mấy ngày qua cô nhớ Sở Tây Hàng đến cỡ nào. Nhưng cô không còn đường trở về nữa rồi.
Lúc này, Lâm Phỉ Phỉ nhớ đến cha của cô. Ở thế gian này, ngoại trừ Sở Tây Hàng, cũng chỉ có cha của cô là thật lòng quan tâm, bảo vệ cô.
- Tôi…tôi muốn về nhà.
Lâm Phỉ Phỉ đột nhiên ngồi dậy, nắm cánh tay Phi Nhã, nức nở nói:
- Tôi muốn về nhà.