Chương 132: Chúng ta chia tay
Đã như vậy, thì buông. Cô không cần phải suy nghĩ lý do khác để chia tay.
Nhẹ gật đầu, Lâm Phỉ Phỉ cười khổ một tiếng:
- Sở Tây Hàng, chúng ta... chia tay.
Lời vừa nói ra, Hứa Thần ngây người.
Mạc Tiểu Lâu ngây người.
Phi Nhã ngây người.
Sở Tây Hàng thì chấn động, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
- Em... nói cái gì?
Sở Tây Hàng không dám tin nhìn Lâm Phỉ Phỉ. Anh chỉ hỏi cô một đôi câu thôi mà, tại sao cô lại đòi chia tay?
- Mấy ngày qua, em đã suy nghĩ rất kỹ. Em không xứng với anh, chúng ta chia tay thôi.
Lâm Phỉ Phỉ quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn Sở Tây Hàng, cố gắng đè nén sự run rẩy trong lòng, sau đó cầm lấy hành lý và túi xách của cô trong tay Sở Tây Hàng, nói với Phi Nhã bên cạnh:
- Phi Nhã, tôi muốn đến chỗ cô ở vài ngày, chúng ta đi thôi.
Nói xong, cô định kéo va li rời đi.
- Bảo bối...
Sở Tây Hàng ngây ngốc một lát, sau đó bước nhanh, ôm lấy Lâm Phỉ Phỉ từ đằng sau, giọng nói lộ ra sự khủng hoảng và bất an:
- Bảo bối, em đừng đi. Anh sai rồi, anh không nên hỏi em như vậy. Đừng giận anh nữa được không? Chúng ta cùng nhau về nước, cùng nhau về nhà.
Lâm Phỉ Phỉ nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Một người đàn ông kiêu ngạo như Sở Tây Hàng lại thấp giọng cầu xin cô đừng bỏ mình. Tình yêu của anh đối với cô sâu nặng nhường nào.
Chỉ tiếc, hết thảy đều đã không vãn hồi được.
Lâm Phỉ Phỉ cắn chặt môi, gỡ ngón tay Sở Tây Hàng ra, lạnh lùng nói:
- Em không giận. Em rất nghiêm túc. Chúng ta đã gặp nhau thì cũng phải có lúc chia tay.
Nói xong, cũng không quay đầu lại, cất bước đi về phía trước.
Phi Nhã do dự một chút, sau đó đuổi theo Lâm Phỉ Phỉ.
Để lại Sở Tây Hàng ngây ra như phỗng cùng Hứa Thần và Mạc Tiểu Lâu khiếp sợ và kinh ngạc.
- Lâm Phỉ Phỉ, em tuyệt tình như vậy sao?
Đột nhiên, Sở Tây Hàng gào lên.
Lập tức, tất cả hành khách đang di chuyển trong sân bay đều nhìn anh và Lâm Phỉ Phỉ.
Cơ thể Lâm Phỉ Phỉ run lên. Nghe Sở Tây Hàng gào lên, lòng cô như muốn nát. Nhưng cô đã không quay đầu lại được nữa. Cố gắng để không khóc thành tiếng, Lâm Phỉ Phỉ nâng bước, điên cuồng chạy về phía trước.
Cô phải rời khỏi đây. Cô sợ chỉ cần ở lại một giây thôi, cô sẽ sụp đổ ngay.
- Đừng đi mà...
Sở Tây Hàng thấy Lâm Phỉ Phỉ đang dần rời xa, thân hình khẽ động, định đuổi theo.
- Sở Tây Hàng, anh đứng lại.
Hứa Thần kéo Sở Tây Hàng, vẻ mặt nghiêm túc:
- Cứ quấn lấy như vậy chỉ có đàn bà mới làm. Thân là đàn ông, anh cầm lên được thì phải buông xuống được. Chỉ là một người đàn bà thôi mà, đừng vứt bỏ cả tự tôn cuối cùng của mình.
- Cậu thả tay tôi ra.
Lúc này, Sở Tây Hàng không còn nghe Hứa Thần nói gì. Nhìn Lâm Phỉ Phỉ đi càng lúc càng xa, anh chỉ biết nếu anh không đuổi theo, cuộc đời này của anh chỉ sợ không bao giờ có lại được người mà mình yêu.
Nhưng Hứa Thần không buông tay, lại còn kéo Sở Tây Hàng đi ngược lại ngày càng nhanh.
Mạc Tiểu Lâu rốt cuộc không nhịn nữa, vội vàng nói:
- Hứa Thần, anh để anh Tây Hàng đuổi theo đi.
Anh hiểu được tâm tư của Hứa Thần. Bản thân anh, cũng mong Lâm Phỉ Phỉ và Sở Tây Hàng thật sự chia tay. Nhưng anh không giống Hứa Thần. Trong lòng anh,, tình bạn sống chết đã có giữa hai người còn quan trọng hơn.
Hứa Thần lại chẳng quan tâm đến lời Mạc Tiểu Lâu nói, nghiêm mặt đáp:
- Tôi không cho phép. Chỉ một người đàn bà thôi mà. Không có thì tìm người khác. A...
Chỉ là anh ta còn chưa nói xong, một quả đấm của Sở Tây Hàng đã đấm thẳng vào mặt.
- Trên đời này, không ai có thể so với cô ấy.
Mắt Sở Tây Hàng đỏ lên, một quyền đánh lui Hứa Thần, cũng không để ý đến ánh mắt khác thường của những người xung quanh, vội vàng đuổi theo hướng Lâm Phỉ Phỉ rời đi.
Nhưng người ở sân bay quá nhiều. Anh chỉ bị Hứa Thần kéo lại có một lát, đã tìm không thấy Lâm Phỉ Phỉ và Phi Nhã trong đám đông.
Sở Tây Hàng không chút do dự, chạy như bay ra cổng phi trường. Nhưng bên ngoài cũng có rất nhiều người, rậm rạp chằng chịt. Cho dù Lâm Phỉ Phỉ vẫn còn ngồi taxi chưa ra, anh cũng không thể nào tìm được.
Lúc này, Lâm Phỉ Phỉ đúng là đang ngồi trên một chiếc taxi.
Từ vị trí của cô có thể nhìn thấy rõ ràng Sở Tây Hàng đang chạy ra, vẻ mặt lo lắng tìm kiếm cô trong đám người.
- Tây Hàng, xin lỗi, em thật sự xin lỗi.
Lâm Phỉ Phỉ ôm miệng, rốt cuộc không khống chế được mà khóc nấc lên.
Phi Nhã ngồi bên cạnh, nhìn cảnh hai người dày vò lẫn nhau, rốt cuộc lại lên tiếng khuyên nhủ:
- Cô nên nói rõ mọi chuyện cho anh ta biết. Tôi thấy anh ta rất yêu cô. Nếu thực lòng yêu, anh ta sẽ thông cảm cho cô. Hai người vẫn có thể ở cùng với nhau.