Chương 24: Đều là tiện nhân
Ban nãy cô đột nhiên tỉnh ngủ, sờ sang bên cạnh không thấy bóng dáng Hoắc Minh Lãng, cô liền thức dậy, đi vào nhà vệ sinh, cũng không thấy Hoắc Minh Lãng. Lập tức, cô có dự cảm không tốt, bất chấp tất cả gõ cửa phòng chị gái Lâm Phỉ Phỉ.
Không ngờ, cô đã đoán đúng.
Không đợi cô nói xong, Hoắc Minh Lãng đã bịt chặt miệng cô, hành động giống như với Lâm Phỉ Phỉ ban nãy, vội kéo Lâm Tiêu Tiêu vào phòng ngủ.
Gã sợ chần chừ nữa, ba mẹ Lâm bước ra, đến lúc đó phát hiện gã luôn cấu kết với Lâm Tiêu Tiêu. Đến lúc đó e là hôn ước của gã và Lâm Phỉ Phỉ sẽ thật sự bị hủy.
Đúng vậy, cho đến lúc này, gã vẫn không có ý định buông tha cho Lâm Phỉ Phỉ. Đặc biệt là sau khi gã nếm được vị ngọt hôm nay, gã càng không thể buông tha Lâm Phỉ Phỉ.
Lâm Phỉ Phỉ bị vứt lại trên giường, toàn thân run rẩy nằm ngửa, nước mắt im lặng chảy xuôi, không nhúc nhích.
Tuy chỉ một chút, nhưng cuối cùng cô đã bị Hoắc Minh Lãng vấy bẩn.
Tây Hàng, xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi... Đôi môi Lâm Phỉ Phỉ run lên, cô âm thầm lặp đi lặp lại câu này.
- Reng... reng... reng...
Đúng lúc này, điện thoại Lâm Phỉ Phỉ đột nhiên vang lên.
Lâm Phỉ Phỉ vẫn nằm thẳng tắp như người chết. Lúc này, cô không muốn làm gì cả. Nếu có thể chết để rửa sạch cơ thể cô, cô tình nguyện chết ngay bây giờ.
Nhưng lập tức, đột nhiên cô nhớ đến lời Sở Tây Hàng nói trong xe. Lúc này, điện thoại đến, chắc chắn là Sở Tây Hàng.
Lâm Phỉ Phỉ vội vàng bò dậy, mở điện thoại ra xem, quả nhiên là một dãy số lạ.
- Alo...
Lâm Phỉ Phỉ run rẩy nghe máy.
- Bảo bối, sao lâu vậy mới nghe máy, có phải em ngủ rồi không, anh có làm phiền em không?
Đầu bên kia điện thoại quả nhiên truyền đến giọng Sở Tây Hàng.
-...
Nghe giọng nói quen thuộc của Sở Tây Hàng, Lâm Phỉ Phỉ vội vàng bịt chặt miệng. Cô sợ không kìm được khóc thành tiếng, nước mắt càng rơi tợn hơn.
- Bảo bối, sao không nói gì vậy?
Sở Tây Hàng lo lắng nói.
Không biết tiếng bảo bối dịu dàng của anh, khiến tim Lâm Phỉ Phỉ sắp vỡ tan. Miễn cưỡng đè nén kích động muốn khóc, Lâm Phỉ Phỉ trầm giọng nói:
- Em... ngủ rồi.
- Anh tưởng em đi tắm trước chứ, không ngờ em ngủ nhanh vậy. Vậy thôi, em ngủ đi, anh tắt máy đây. Đúng rồi, sáng mai anh lái xe đến đón em đi làm.
- Không... không cần đâu.
Lâm Phỉ Phỉ vội vàng từ chối, giờ cô đã không dám gặp Sở Tây Hàng nữa rồi. Cô không có mặt mũi nào gặp anh.
- Ngoan, ngày mai gặp, ngủ đi.
Sở Tây Hàng nghĩ là Lâm Phỉ Phỉ ngại làm phiền mình, liền dỗ dành một câu, rồi cúp máy.
Nghe thấy đầu bên kia vang lên tiếng tút tút, cuối cùng Lâm Phỉ Phỉ không còn kìm được nữa, đã khóc thành tiếng.
Không ngờ, lúc này bên cạnh lại truyền đến tiếng rên tiêu hồn của Lâm Tiêu Tiêu.
Vì Hoắc Minh Lãng kéo Lâm Tiêu Tiêu về phòng, không nói hai lời liền lật người Lâm Tiêu Tiêu, sau đó nhanh chóng tiến vào từ phía sau. Không có bất kỳ khúc dạo đầu nào mà bắt đầu điên cuồng chạy nước rút.
Trong lòng gã vẫn đang oán hận Lâm Tiêu Tiêu làm hỏng chuyện tốt của gã với Lâm Phỉ Phỉ. Càng giận bản thân suýt chút nữa thì bại trận trên người Lâm Phỉ Phỉ. Gã bây giờ đang cần gấp một người phụ nữ để chứng minh mình vẫn oai phong như trước.
Lâm Tiêu Tiêu vừa vặn lại đụng trúng họng súng của gã.
Lâm Phỉ Phỉ ôm chặt đầu, nhưng âm thanh bên cạnh vẫn rỉ vào trong tai cô. Cô thật sự không thể chịu được nữa, bò xuống giường lao thẳng vào nhà vệ sinh, điên cuồng dùng nước nóng chà rửa cơ thể bị Hoắc Minh Lãng vấy bẩn.
Cô muốn tắm sạch, tắm sạch tất cả những dấu vết Hoắc Minh Lãng để lại trong người cô.
Còn bên này, tuy Hoắc Minh Lãng đang rong ruổi trên người Lâm Tiêu Tiêu, nhưng không còn hưng phấn tình dục như trước. Gã không thể không thừa nhận, Lâm Tiêu Tiêu không chặt như Lâm Phỉ Phỉ, chặt đến mức khiến người ta điên cuồng.
- Kẹp chặt hai chân cho anh!
Hoắc Minh Lãng đút vào cặp mông trắng nõn của Lâm Tiêu Tiêu, động tác đẩy vào của eo càng nhanh điên cuồng.
- Đau.. anh rể... đau quá...
Lâm Tiêu Tiêu bị hành vi thô bạo của Hoắc Minh Lãng làm đau đến mức sắp rơi nước mắt.
- Tiện nhân, đều là tiện nhân.
Hoắc Minh Lãng nào thương tiếc cô, một tay giữ chặt miệng Lâm Tiêu Tiêu không để cô phát ra âm thanh, một tay vẫn đút mạnh hết lần này đến lần khác ở phía sau cô, thật sự làm đến mức Lâm Tiêu Tiêu nước mắt như suối, vừa đỏ vừa sưng.
Cuối cùng, trên đùi của Lâm Tiêu Tiêu có máu chảy xuống, chảy xuống bắp chân, rơi xuống đất, nhưng Hoắc Minh Lãng vẫn ra vào điên cuồng.
- A... a...
Lâm Tiêu Tiêu liều mạng uốn éo người, anh rể hôm nay như mãnh thú, cô sợ, cô đau quá, có ai tới cứu cô không!
Bị Hoắc Minh Lãng giày vò hơn nửa tiếng, cho đến lúc Lâm Tiêu Tiêu thực sự không chịu được nữa nhắm mắt hôn mê, gã mới dừng lại.
Nhưng nhìn dục vọng vẫn dựng đứng lên của mình, Hoắc Minh Lãng vừa vui vừa giận, vui vì mình vẫn dũng mảnh như trước, giận vì Lâm Phỉ Phỉ không ngờ lại tiêu hồn như vậy. Nhưng gã lại không có được lần đầu tiên của cô.