Một Đêm Thành Hoan

Chương 25: Chứng minh tình yêu

Chương 25: Chứng minh tình yêu

Cả một đêm, Lâm Phỉ Phỉ không dám quay về phòng mình. Cô cứ rúc trong nhà vệ sinh ẩm ướt hai ba tiếng, khoảng sáu giờ, cô liền mặc bộ đồ công sở, ngồi chuyến xe buýt sớm nhất đi làm.
Cô sợ trễ một chút sẽ gặp Hoắc Minh Lãng, càng sợ gặp Sở Tây Hàng đón cô dưới lầu như đã nói.
Một người là tên đàn ông cô không muốn gặp.
Một người, là người đàn ông cô không có mặt mũi nào gặp lại.
Điều cô có thể làm, là trốn tránh bọn họ.
Ngồi trong quán trà cạnh công ty hơn một tiếng, thấy mọi người lục tục bước vào cổng lớn công ty, Lâm Phỉ Phỉ mới hồn phi phách lạc đứng dậy đi làm.
Ngồi trong phòng làm việc dành cho Thư ký trưởng của mình, đầu óc Lâm Phỉ Phỉ trống rỗng, chẳng có tâm trí làm gì.
- Phỉ Phỉ!
Lâm Toa Toa mang theo vẻ mặt mất mát bước đến.
Lúc này cô mặc chiếc váy hai dây dài màu trắng, gương mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ, không có vẻ phong tình khi mặc đồ công sở thường ngày, nhưng lại thêm vẻ xinh đẹp thanh lệ, thuần khiết động lòng người.
- Toa Toa, là cậu sao?
Lâm Phỉ Phỉ ngẩng đầu, miễn cưỡng nở nụ cười mỉm, lập tức nhướn mày.
- Toa Toa, sao cậu không mặc đồng phục công ty, cậu quên quy định của công ty rồi à?
Tập đoàn Triệu thị là một tập đoàn lớn cực kỳ nổi tiếng trong nước. Chế độ quản lý dĩ nhiên cũng nghiêm ngặt hơn những công ty bình thường. Nhân viên đi làm mặc đồng phục là yêu cầu cơ bản nhất của công ty.
Lâm Toa Toa lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười tự giễu, nói:
- Tớ không định đi làm, mặc gì chả vậy. Đây là đơn xin thôi việc của tớ, cậu phê duyệt giúp tớ đi.
Nói xong, cô đặt lá đơn tờ chức lên bàn làm việc của Lâm Toa Toa.
Lâm Toa Toa là Thư ký Tổng giám đốc, Lâm Phỉ Phỉ là Thư ký trưởng của Tổng giám đốc, nếu cô muốn xin nghỉ việc, nhất định phải có sự phê chuẩn của Lâm Phỉ Phỉ.
Lâm Phỉ Phỉ kinh ngạc, khó tin nhìn Lâm Toa Toa,
- Rốt cuộc là sao, không phải đang làm rất tốt sao? Vì sao lại nghỉ việc?
Toa Toa không phải rất thích Triệu Dã Thành sao? Thậm chí vì y còn không tiếc chia tay với Hàn Phong. Nhưng giờ cô lại muốn nghỉ việc, như vậy chẳng phải cũng rời xa Triệu Dã Thành Lâm Phỉ Phỉ thật sự không đoán ra rốt cuộc trong lòng Lâm Toa Toa đang nghĩ gì?
- Bởi vì...
Vành mắt Lâm Toa Toa đỏ lên, đột nhiên nhào vào lòng Lâm Phỉ Phỉ khóc lớn.
- Anh ta không phải người, anh ta không phải người, huhu...
Tim Lâm Phỉ Phỉ run lên, lập tức nhớ đến lúc cô và Sở Tây Hàng rời khỏi câu lạc bộ Ashley tối qua. Triệu Dã Thành, Hứa Thần, Mạc Tiểu Lâu đã từng nói chơi đánh bài cởi đồ, lẽ nào...
- Toa Toa, chẳng lẽ tối qua Triệu Dã Thành thật sự ép cậu cởi đồ, trở thành đồ cá cược của hắn với người khác?
Lâm Phỉ Phỉ vội hỏi.
-... Đúng!
Lâm Toa Toa đau đớn gật đầu.
Lâm Phỉ Phỉ khiếp sợ. Lúc đó khi cô và Sở Tây Hàng rời đi, cô cũng có chút lo lắng cho Lâm Toa Toa. Nhưng Sở Tây Hàng nói người đàn ông kiêu ngạo như Triệu Dã Thành sẽ không ép phụ nữ. Nhưng vì sao, vì sao kết quả cuối cùng lại như vậy?
- Xin lỗi, Toa Toa. Xin lỗi. Đều tại tớ không tốt. Hôm qua tớ không nên vứt lại cậu một mình, là tớ không tốt, là tớ bị váng đầu...
Lâm Phỉ Phỉ lập tức hối hận. Cô đưa tay tự tát mạnh vào mặt mình một cái.
- Không, không liên quan đến cậu.
Lâm Toa Toa vội vàng giữ Lâm Phỉ Phỉ lại, nước mắt như mưa, cô giải thích:
- Là do tớ, là bản thân tớ đê tiện. Anh ấy không ép tớ, là do tớ muốn biết rốt cuộc trong lòng anh ấy có tớ không. Cho nên, tớ mới cởi. Vốn tớ cho rằng dù ít dù nhiều anh ấy cũng sẽ không nỡ, nhưng anh ấy... căn bản không thèm để tâm. Cứ thế nhìn tớ cởi hết trước mặt những người đàn ông khác, chỉ còn lại mỗi... Tớ thật sự chẳng còn mặt mũi để nói ra nữa. Phỉ Phỉ, cậu để tớ đi đi, tớ không muốn ở lại Tập đoàn Triệu thị này dù chỉ một phút.
Nhớ lại chuyện tối qua, thật sự cô muốn chết đi cho rồi. Cứ mỗi lần Triệu Dã Thành thua bài, từng món đồ của cô bị cởi ra. Cuối cùng cô phải cởi hết chỉ còn lại chiếc quần lót tam giác, ngay cả áo ngực cũng cởi rồi.
Nhưng lông mày Triệu Dã Thành không hề nhíu lấy một cái, cứ để mặc cô trần truồng trước mặt hai người đàn ông xa lạ.
Lúc đó, cô hận Triệu Dã Thành, càng hận mình hơn.
Sau khi trở về suy nghĩ một đêm, cuối cùng cô đã hết hy vọng với Triệu Dã Thành.
Người đàn ông như vậy, không đáng để cô phải trả giá vì y.
- Toa Toa, cậu đúng là ngốc quá, tội gì cậu phải...
Lâm Phỉ Phỉ ôm lấy Lâm Toa Toa khóc rống lên, tối qua là một đêm nhục nhã của Toa Toa, thế mà cô lại không ở cạnh!
Cuối cùng, Lâm Phỉ Phỉ không giữ Lâm Toa Toa nữa. Cô nhanh chóng ký tên lên đơn nghỉ việc của Lâm Toa Toa. Sau đó cô tính lương cho Lâm Toa Toa, bảo Lâm Toa Toa đến thẳng phòng tài vụ nhận lương là có thể rời đi.
Không ngờ, bên tài vụ đòi Tổng giám đốc đích thân ký tên mới chịu phát lương. Nguyên nhân dĩ nhiên là vì Lâm Toa Toa là thư ký riêng của Tổng giám đốc, Tổng giám đốc chưa gật đầu, họ không dám phát lương thả người.
Lâm Phỉ Phỉ biết chuyện, liền nói với Lâm Toa Toa:
- Toa Toa, cậu ở trong văn phòng tớ chờ tớ, tớ giúp cậu đi tìm Tổng giám đốc ký tên.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất