Chương 26: Tâm thần rung động
- Ừ, cảm ơn cậu, Phỉ Phỉ.
Lâm Toa Toa cảm kích nhìn Lâm Phỉ Phỉ.
Lâm Phỉ Phỉ an ủi vỗ vai Lâm Toa Toa rồi đi vào phòng làm việc của Tổng giám đốc. Lúc này Triệu Dã Thành đang vùi đầu phê duyệt một bản kế hoạch.
- Tổng giám đốc, đây là đơn xin nghỉ việc của Toa Toa, nhờ anh phê duyệt!
Lâm Phỉ Phỉ dùng hai tay đặt tờ đơn xin nghỉ việc lên bàn làm việc của Tổng giám đốc, sau đó lùi ra sau ba bước. Bây giờ nhìn thấy đàn ông cô đều hơi sợ hãi.
Triệu Dã Thành hừ nhẹ một tiếng, nhướng mắt lên, nhìn Lâm Phỉ Phỉ, hơi nheo mắt lại, nói:
- Cô ấy muốn nghỉ việc? Vì sao? Chê lương thấp à?
Lâm Phỉ Phỉ nghe xong không khỏi tức giận, đến lúc này mà y vẫn chưa biết lỗi của mình, cô buột miệng nói:
- Tổng giám đốc, nguyên nhân Toa Toa muốn nghỉ việc tôi nghĩ anh hiểu rõ hơn bấy kỳ ai. Anh đã không quan tâm đến cô ấy, vậy thì hãy để cô ấy tự do!
Triệu Dã Thành nhướng mày, nhìn Lâm Phỉ Phỉ không chớp mắt, giọng nói lạnh lùng:
- Cô đang giáo huấn tôi?
- Không dám!
Lâm Phỉ Phỉ kiên cường ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Triệu Dã Thành. Miệng tuy nói không dám, nhưng trong giọng nói rõ ràng là không khuất phục...
Triệu Dã Thành cười khẽ thành tiếng, đột nhiên đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi đến trước mặt Lâm Phỉ Phỉ. Xoay người đặt Lâm Phỉ Phỉ lên bàn làm việc Tổng giám đốc, ánh mắt y lạnh lùng nói:
- Cô dựa vào đâu mà giáo huấn tôi? Cô bây giờ, có tư cách này sao? Chẳng phải cô nói cô chung thủy với chồng chưa cưới Hoắc Minh Lãng gì đó sao? Vì sao tối qua còn ngoan ngoãn dựa vào lòng Sở Tây Hàng? Cô dám nói cô không nhìn vào thân phận Thị trưởng tôn quý của hắn à? Hóa ra, tôi không thể nào làm cô động lòng, không phải vì cô không thích tiền, mà là vì cô thích quyền hơn. Tôi đoán có đúng không, Thư ký trưởng trinh tiết của tôi?
Vốn Lâm Phỉ Phỉ bị hành động đột ngột của Triệu Dã Thành dọa cho sợ hãi đang giãy dụa. Nhưng vừa nghe xong câu kế tiếp của Triệu Dã Thành, cô càng sợ đến ngây người, quên mất trốn tránh. Nhìn chằm chằm Triệu Dã Thành trong gang tấc, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin:
- Anh nói cái gì? Sở Tây Hàng là Thị trưởng? Anh ấy không phải là...
Không phải là trai bao sao?
Lâm Phỉ Phỉ bị tin này hạ gục hoàn toàn, rõ ràng Sở Tây Hàng là trao bao tối đó cô gọi đến mà, sao lắc mình một cái lại trở thành Thị trưởng thân phận tôn quý rồi?
Triệu Dã Thành cười lạnh một tiếng, mập mờ cọ xát bên cổ Lâm Phỉ Phỉ.
- Đừng có giả vờ trước mặt tôi. Phụ nữ các cô không yêu tiền thì yêu quyền. Tối qua không phải đã sung sướng phong lưu với hắn rồi sao? Hắn có làm cô sướng không?
- Anh... thả tôi ra?
Lâm Phỉ Phỉ bị lời nói của y chọc cho vừa tức vừa giận. Cô há miệng cắn mạnh lên vai Triệu Dã Thành, nhân lúc Triệu Dã Thành bị đau, cô liền đẩy y, chạy ra cửa.
Triệu Dã Thành giữ chặt vai bị cắn đau đớn, không đuổi theo Lâm Phỉ Phỉ, chỉ lạnh lùng nói:
- Bảo Lâm Toa Toa vào đây, bảo cô ấy chính miệng nói với tôi.
Chân Lâm Phỉ Phỉ thoáng dừng lại, rồi mở cửa rời đi.
Khi Lâm Phỉ Phỉ trở lại phòng làm việc của mình, thì Lâm Toa Toa vẫn đang đợi cô.
- Phỉ Phỉ, anh ấy ký chưa?
Lâm Toa Toa thấp thỏm, lúc này, cô đột nhiên sợ Triệu Dã Thành đã ký duyệt cho cô rời đi. Hóa ra, sâu trong đáy lòng cô vẫn chưa thể buông bỏ y.
Lâm Phỉ Phỉ lắc đầu,
- Hắn ta nói muốn chính cậu tự đi nói hắn.
Lâm Toa Toa nghe xong, không khỏi thở phào,
- Được, để tớ tự đi nói.
- Đừng đi, hắn căn bản không phải người. Cậu đi chắc chắn hắn sẽ bắt nạt cậu. Cùng lắm cậu không lấy lương, nếu cậu kẹt, tớ sẽ tiếp tế cho cậu.
Lâm Phỉ Phỉ vội vàng kéo Lâm Toa Toa lại.
Văn phòng Tổng giám đốc là thiên hạ của Triệu Dã Thành, y muốn làm gì thì làm. Vừa nãy còn không kiêng nể với cô như vậy, Toa Toa mà vào, e là thành dê treo miệng cọp mất.
Lâm Toa Toa lắc đầu,
- Để tớ đi, có một số việc tớ cần hỏi rõ anh ấy. Cho dù chia tay, cũng phải nói cho rõ ràng, có đúng không nào.
Lâm Phỉ Phỉ nhất thời nghẹn lời, Lâm Toa Toa nói có lý. Cuối cùng cô đành miễn cưỡng gật đầu:
- Vậy cũng đúng, đi nhanh về nhanh. Nhất định không được tin hắn nữa, cũng không được để hắn lợi dụng đấy.
Lâm Toa Toa cảm kích gật đầu.
- Biết rồi, tớ sẽ có chừng mực.
Nói xong cô liền giẫm giầy cao gót, đi về phía văn phòng Tổng giám đốc.
Lâm Phỉ Phỉ vô lực ngồi lại vị trí. Trong đầu cô càng lúc càng rối loạn. Triệu Dã Thành đột nhiên nói thân phận thật của Sở Tây Hàng là Thị trưởng. Điều này khiến cô khiếp sợ và kinh ngạc. Thế nên trong lúc nhất thời cô căn bản chẳng thể tiếp nhận được.
Nếu Sở Tây Hàng là ngưu lang, cô bị Hoắc Minh Lãng làm một chút, có thể cô vẫn còn dám ở cạnh anh. Nhưng giờ biết Sở Tây Hàng là Thị trưởng, thì cô càng không xứng với anh!
Càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng thương tâm, Lâm Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm ra ban công, ngồi chồm hổm xuống đất đau đớn khóc.
Còn bên kia, Lâm Toa Toa đã vào văn phòng Tổng giám đốc, nhưng không thấy bóng dáng Triệu Dã Thành đâu. Đang nghi hoặc, thì sau lưng đột nhiên thấy ấm áp, một lồng ngực cường tráng rộng lớn dán sát sau lưng cô, một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô từ phía sau. Hơi thở quen thuộc của người đàn ông đó khiến tâm thần cô rung động.