Một Đêm Thành Hoan

Chương 32: Ý loạn tình mê

Chương 32: Ý loạn tình mê

- Hắn mệt rã rời nên ngủ gật, anh liền đưa em về nhà anh.
Lâm Phi Phỉ nghi ngờ nhíu mày lại.
Thật ra là anh đã xin Hứa Thần ít thuốc ngủ, nhân lúc Hàn Phong không để ý đã làm người ta hôn mê. Sau đó bá đạo đưa Lâm Phỉ Phỉ về nhà.
- Vậy... tôi đi làm đây.
Lâm Phỉ Phỉ không chút nghi ngờ, nhìn đồng hồ trên cổ tay, may là vẫn kịp đi làm.
Có điều cô còn chưa quay người rời đi, Sở Tây Hàng đột nhiên từ trên giường bật xuống, lao như tên bắn về phía cô, một tay ôm lấy cô, đẩy xuống giường, sau đó nằm đè lên người cô:
- Nhóc con, hôm nay em không cho anh câu trả lời rõ ràng, đừng mơ bước ra khỏi biệt thự này.
Lâm Phỉ Phỉ sợ đến mức kêu lên, muốn đẩy Sở Tây Hàng, nhưng cô là một cô gái, có được bao nhiêu sức lực chứ. Cô căng thẳng đến mức hốc mắt đã lưng tròng, nức nở nói:
- Ngay cả anh cũng muốn bắt nạt em đúng không. Đàn ông các anh chẳng ai tốt cả...
Sở Tây Hàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt đầy oan ức của Lâm Phỉ Phỉ:
- Bảo bối, đừng khóc, anh có bắt nạt em đâu. Anh chỉ muốn biết vì sao em đột nhiên lạnh nhạt với anh như vậy? Có phải anh có chỗ nào không tốt không, em nói ra đi, vì em anh có thể sửa mà.
Lâm Phỉ Phỉ nghe xong, nước mắt không kìm được, lập tức chảy xuống,
- Anh chẳng có chỗ nào không tốt cả, anh quá tốt, tốt đến mức em thấy mình không xứng với anh...
- Bảo bối, sao em lại có suy nghĩ như vậy. Em có biết mình tốt nhường nào không. Em dịu dàng lương thiện, xinh đẹp tinh tế. Em là cô gái tuyệt vời nhất mà Sở Tây Hàng anh từng gặp. Sao lại không xứng với anh chứ, đúng là ngốc quá.
Sở Tây Hàng hơi cúi người, đôi môi mỏng gợi cảm hôn khô từng giọt nước mắt trên mặt Lâm Phỉ Phỉ. Lời nói dịu dàng như nước, lại chân tình dào dạt như vậy, khiến người ta cảm động tận tâm hồn.
- Thật không?
Lâm Phỉ Phỉ vốn định đóng băng trái tim, nhưng sự nhu tình của Sở Tây Hàng đã bắt đầu khiến cô buông lỏng.
- Đương nhiên.
Sở Tây Hàng nghiêm túc nói:
- Nếu em không tin, hôm nay anh dẫn em đi gặp ba mẹ anh. Anh sẽ nói với ba mẹ, anh muốn cưới em làm vợ.
- Đừng...
Lâm Phỉ Phỉ giật nảy mình. Tuy lời nói của Sở Tây Hàng khiến cô rất cảm động, nhưng, giờ cô chưa chuẩn bị tốt để có thể làm vợ anh. Hơn nữa, hôn ước của cô và Hoắc Minh Lãng chưa chính thức xóa bỏ.
- Chúng ta mới quen nhau chưa được một tuần, định chuyện chung thân nhanh vậy thì vội vàng quá. Đợi một thời gian nữa, chúng ta hiểu rõ về nhau rồi, đến lúc đó gặp ba mẹ cũng không muộn.
- Vậy là em đồng ý rồi nhé, bảo bối, anh yêu em, yêu em.
Sở Tây Hàng lập tức cười vui vẻ như một đứa trẻ. Anh ôm lấy Lâm Phỉ Phỉ lăn qua lăn lại trên giường một hồi.
Cứ thế, cơ thể hai người dính sát vào nhau, cảm giác quần áo ma sát với nhau khiến cho dục vọng của Sở Tây Hàng lại đứng thẳng lên như trụ đồng.
- Bảo bối, anh muốn em.
Sở Tây Hàng tinh tế hôn lên chiếc cổ ngọc thon dài của Lâm Phỉ Phỉ. Một tay đã tham lam tiến vào trong quần áo của Lâm Phỉ Phỉ.
Cơ thể Lâm Phỉ Phỉ cứng đờ, lập tức sợ hãi khép chặt hai chân. Đêm đó, Hoắc Minh Lãng thực sự đã để lại cho cô một bóng đen quá lớn.
Cảm nhận được sự căng thẳng của Lâm Phỉ Phỉ, Sở Tây Hàng không khỏi nghi hoặc. Dừng động tác lại, anh hỏi:
- Sao vậy?
Trước đây khi làm việc này, Lâm Phỉ Phỉ tuy căng thẳng, nhưng không căng thẳng như bây giờ. Có thể thấy, sự căng thẳng của cô lúc này, giống sợ hãi hơn.
- Em... bụng em vẫn hơi đau.
Lâm Phỉ Phỉ không dám nhìn vào mắt Sở Tây Hàng, hai tay run rẩy chống lên ngực Sở Tây Hàng.
- Xem kìa, anh quên mất chuyện này rồi. Hết cách, ai bảo bảo bối em mê người quá làm gì.
Sở Tây Hàng vỗ trán tự trách, lập tức kéo ngăn kéo bên giường lấy ra một lọ thuốc, nói:
- Để anh bôi thuốc cho em nhé.
Nói xong anh định giở quần áo Lâm Phỉ Phỉ lên.
- Không cần... em phải đi làm.
Lâm Phỉ Phỉ lại sợ hãi rụt ra sau.
Sở Tây Hàng chỉ nghĩ cô đang thẹn thùng, anh đưa tay ấn Lâm Phỉ Phỉ xuống giường,
- Hôm nay em không cần đi làm, vì anh đã giúp em xin phép Triệu Dã Thành nghỉ việc rồi. Nghe lời, để anh bôi thuốc cho em.
Lâm Phỉ Phỉ còn định từ chối, Sở Tây Hàng đã đưa lưỡi liếm chút thuốc mỡ, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô.
- Tây Hàng... sao anh lại dùng lưỡi...
Bụng dưới của Lâm Phỉ Phỉ bị Sở Tây Hàng thè lưỡi liếm, vừa mềm vừa nhột, toàn thân cô không kìm được run rẩy nhẹ.
- Như vậy mới không làm em đau.
Sở Tây Hàng càng dịu dàng hơn, bụng dưới phẳng lì của Lâm Phỉ Phỉ bóng loáng như ngọc, không có chút mỡ thừa. Khi đầu lưỡi anh nhẹ nhàng liếm qua, cảm giác ấm áp trơn nhẵn kia khiến tâm thần anh nhộn nhạo.
Lâm Phỉ Phỉ xấu hổ ửng hồng hai má. Tâm hồn thiếu nữ đã cảm động đến tột đỉnh, người đàn ông dịu dàng như ngọc thế này, bảo cô làm sao cam tâm buông tay đây!
Cô ý loạn tình mê, không hề phát hiện đầu lưỡi ấm áp linh động của Sở Tây Hàng đang bắt đầu trượt xuống dưới từng chút từng chút một.
P/s: Không có 32, nhưng nội dung vẫn khớp ạ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất