Một Đêm Thành Hoan

Chương 33: Liều chết triền miên

Chương 33: Liều chết triền miên

Đến lúc cô giật mình phát hiện ra thì miệng Sở Tây Hàng đã ngậm chặt hạt đậu nhỏ non mềm bên dưới của cô. Một khí tức nóng rực phun ra chỗ mẫn cảm. Đôi môi mềm mại của Lâm Phỉ Phỉ khẽ run lên, cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Sợ hãi trong lòng cô đã bị kỳ chiêu dịu dàng của Sở Tây Hàng dần dần làm phai nhạt.
Cảm thấy Lâm Phỉ Phỉ đang dần thả lỏng bản thân, lúc này Sở Tây Hàng mới bắt đầu cởi quần áo của mình và Lâm Phỉ Phỉ, sau đó ôm lấy Lâm Phỉ Phỉ dạng hai chân ngồi trên đùi hắn. Dục vọng thẳng đứng tiến vào cơ thể Lâm Phỉ Phỉ từng chút từng chút một.
- Tây Hàng...
Đụng phải thứ cứng rắn của Sở Tây Hàng, Lâm Phỉ Phỉ lập tức sợ đến mức toàn thân run rẩy. Hình ảnh Hoắc Minh Lãng cưỡng bức cô đêm đó lập tức hiện ra trong đầu cô.
Sở Tây Hàng chỉ nghĩ Lâm Phỉ Phỉ sợ hắn đụng đến vết thương trên bụng cô, vội vàng dỗ dành:
- Bảo bối, đừng sợ, anh sẽ rất cẩn thận, sẽ không làm bụng em đau đâu.
Vừa nói, một tay anh vừa vuốt ve lưng Lâm Phỉ Phỉ, để hai ngọn núi đẹp đẽ trước ngực cô ép chặt vào lồng ngực rắn chắc của mình, tay kia nhẹ nhàng ấn eo Lâm Phỉ Phỉ, cứ chầm chậm ấn xuống, để hai người kết hợp sâu hơn.
- Ưm... Tây Hàng...
Lâm Phỉ Phỉ ôm lấy cổ Sở Tây Hàng, đôi mắt rưng rưng lệ nhìn khuôn mặt ôn nhã như ngọc của anh.
Lúc này, cuối cùng gương mặt Hoắc Minh Lãng đã tan biến khỏi đầu cô.
Bến dưới truyền đến cảm giác thỏa mãn và đong đầy, khiến tất cả tế bào trong cơ thể cô đều không kìm được tiếng rên sung sướng.
- Bảo bối, bảo bối... em chặt quá...
Sở Tây Hàng lè lưỡi khẽ liếm đôi môi căng mọng kiều diễm của Lâm Phỉ Phỉ, nhắm mắt lại. Anh cảm thấy linh hồn của mình như bị Lâm Phỉ Phỉ hút hết cả rồi.
- Tây Hàng... anh hư quá...
Lâm Phỉ Phỉ bị câu nói đầy cảm xúc của Sở Tây Hàng chọc cho đỏ mặt, không dám đáp lời. Thời khắc cơn sóng tình lên đến đỉnh điểm, cơ thể liền trầm xuống, khiến dục vọng của Sở Tây Hàng vào đến tận cùng.
- A!
Sở Tây Hàng lập tức gầm nhẹ một tiếng, toàn thân rung lên, nếu như không phải sức chịu đựng của anh siêu mạnh, suýt chút nữa đã bắn ra ngàn dặm rồi.
- Tiểu yêu tinh, em cố ý đúng không, xem anh thu thập em thế nào đây.
Sở Tây Hàng tức giận quẹt chiếc mũi xinh xắn của Lâm Phỉ Phỉ, hai tay nâng cặp mông trắng như tuyết của Lâm Phỉ Phỉ lên, nhảy xuống giường, ôm Lâm Phỉ Phỉ ra giữa không trung, điên cuồng lắc.
- A...
Lâm Phỉ Phỉ kêu lên một tiếng sợ hãi, hai chân lập tức kẹp chặt mông Sở Tây Hàng, hai tay cũng ôm chặt cổ Sở Tây Hàng.
Không ngờ, cô càng như vậy càng khiến Sở Tây Hàng bỏ thêm nhiều sức, lập tức chạy nước rút, cũng tăng thêm sức mạnh, càng đâm sâu vào.
- A... Tây Hàng... A...
Lâm Phỉ Phỉ cảm thấy mình như đang ở trên mây, bay bổng lên tiên. Thân trên từ sau ưỡn lên trước, hai quả đào mật thẳng đứng trước ngực cùng với mái tóc dài như thác nước của cô cứ chập chờn, nảy lên giữa không trung.
- Bảo bối, em đẹp quá...
Sở Tây Hàng cúi đầu ngậm bông hoa đào hồng phấn trên quả đào mật kia, nói một câu tán thưởng từ tận đáy lòng...
Trong biệt thự, hai người say mê trong tình dục, liều chết triền miên. Còn bên bệnh viện, Hàn Phong tìm Lâm Phỉ Phỉ đến mức sắp phát điên.
Anh không biết, mình bị Sở Tây Hàng cho uống thuốc ngủ. Anh cứ nghĩ là bản thân mình mệt quá ngủ gục nên để mất Lâm Phỉ Phỉ. Lúc này, anh vừa tự trách mình lại vừa lo lắng. Khi biết Sở Tây Hàng đã đưa Lâm Phỉ Phỉ xuất viện, anh vội chạy khắp nơi nghe ngóng chỗ ở của Sở Tây Hàng.
Đáng tiếc, dù người trong bệnh viện biết thân phận của Sở Tây Hàng, nhưng rất ít người biết chỗ ở của anh.
Trừ Hứa Thần.
Thế là, Hàn Phong không thèm đi làm, cứ ngồi lỳ trong phòng khám của Hứa Thần, nói gì cũng không chịu đi.
Hứa Thần bất đắc dĩ nhìn anh chàng mỹ nam cố chấp trước mặt. Cậu ta nhếch môi cười, lập tức trong đầu dấy lên một suy nghĩ tà ác. Tâm động liền hành động.
Đứng dậy, Hứa Thần đóng cửa phòng làm việc lại. Sau đó trên mặt người đàn ông này nở nụ cười xấu xa, ngồi sát bên cạnh Hàn Phong.
- Sao anh lại đóng cửa?
Hàn Phong bị nụ cười không bình thường trên mặt Hứa Thần làm cho toàn thân anh nổi da gà.
- Mỹ nam, anh nói tôi muốn làm gì. Thực ra tôi không được ai thích, đó là vì... thực ra tôi không thích phụ nữ...
Hứa Thần nho nhã nâng kính gọng bạc ở mũi lên, sau đó đưa mười ngón tay trắng nõn ra nắm chặt hai tay Hàn Phong, ánh mặt vô cùng cuồng nhiệt, nói:
- Phong Phong, anh cảm thấy tôi thế nào, có đẹp không?
- Này, anh bị bệnh à!
Hàn Phong sợ hãi hất tay Hứa Thần, nhảy ra một bước. Còn cái cách gọi “Phong Phong” đáng sợ của Hứa Thần khiến cho anh nổi hết cả da gà.
- Không ngờ nhìn anh cũng được, vậy mà lại là một tên đồng tính, cách xa tôi một chút đi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất