Chương 34: Nội tâm sôi trào
- Ừm, làm gì mà hung dữ vậy. Người ta sẽ sợ đấy. Phong Phong, cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi mà. Cậu nói rốt cuộc tôi đẹp, hay Lâm Phỉ Phỉ đẹp?
Hứa Thần lại nũng nịu lắc lư cơ thể làm nũng nói.
- Ọe...
Hàn Phong chưa từng gặp qua một gã đàn ông nào bánh bèo như vậy, ngực anh bị nghẹn, suýt chút nữa thì nôn mửa.
- Biến thái!
Không dám ngồi thêm, Hàn Phong trốn ngay khỏi phòng Hứa Thần.
- Haha...
Sau lưng, Hứa Thần không nhịn được liền ôm bụng cười ha hả. Lập tức cậu ta xoay người, ngồi trên ghế xoay, khoan khoái xoay chuyển. Trong đầu cậu không khỏi nhớ đến Lâm Phỉ Phỉ, cô gái đã khiến cho hai người đàn ông phải điên cuồng.
Nhấc tay phải lên, đặt trước mặt, Hứa Thần hồi tưởng lại dư vị.
Tối qua, lúc cậu ta dùng hai ngón tay kiểm tra thương thế ở bụng cho Lâm Phỉ Phỉ, cậu nhận ra mình chưa từng thấy da của một người con gái nào vừa trơn nhẵn lại rắn chắc như vậy.
Khi ngón tay của cậu ta chạm vào da thịt cô, lúc đó, cậu ta thân là bác sĩ vậy mà có một loại cảm giác vượt quá quan hệ bác sĩ bệnh nhân với cô.
Lúc đó, nếu không phải Sở Tây Hàng cứ đứng bên cạnh, cậu ta thực sự không dám chắc, mình có thuận thế vuốt ve xuống phần bụng dưới hay không nữa. Vì cảm giác đó, thật sự quá tuyệt, quá tuyệt.
- Lâm Phỉ Phỉ, cái tên rất đẹp.
Khóe miệng Hứa Thần mỉm cười, trong mắt lóe lên hào quang, đưa hai ngón tay từng vuốt ve da thịt Lâm Phỉ Phỉ lên đôi môi mỏng của mình hồi tưởng lại tư vị.
Đáng tiếc vợ bạn không thể giành, Lâm Phỉ Phỉ là người phụ nữ của Sở Tây Hàng, cậu ta không thể động vào.
Thế nhưng, cậu ta thật sự rất muốn biết dưới lớp da trơn nhẵn rắn chắc kia, là một thể chất tiêu hồn đến nhường nào? Điều này đối với một người là bác sĩ như cậu ta, thật sự rất muốn nghiên cứu, rất muốn được biết, phải làm sao đây?
Làm sao đây?
Hứa Thần đè nén nội tâm sôi trào, nhưng càng đè nén thì nội tâm càng rung động, càng điên cuồng...
Lâm Phỉ Phỉ vẫn ở trong biệt thự mây mưa với Sở Tây Hàng, căn bản không biết trong bệnh viện có hai người đàn ông đang xoắn xuýt vì mình. Càng không ngờ, lần té xỉu nhập viện này của cô sẽ đem đến một cơn ác mộng như thế nào trong cuộc đời của cô sau này!
Còn đối với Sở Tây Hàng đã mất lại được, ngày hôm nay, anh chẳng muốn gì hết, chỉ muốn điên cuồng với Lâm Phỉ Phỉ. Anh muốn hoàn toàn chinh phục bé mèo Kitty không nghe lời này. Hơn nữa, chỉ có như vậy, anh mới có thể cảm thấy Lâm Phỉ Phỉ là của anh, đều là của anh.
Dừng lại sau cơn mây mưa, Lâm Phỉ Phỉ mềm mại dựa trên lồng ngực rắn chắc của Sở Tây Hàng, nhỏ giọng nói:
- Tây Hàng, em muốn chuyển nhà.
Trong nhà có ác ma như Hoắc Minh Lãng, cô không dám ở nữa.
Sở Tây Hàng khẽ giật mình, lập tức vui mừng, nói:
- Vậy thì tốt quá, em nhìn xem biệt thự của anh lớn như vậy có mình anh ở, thực ra rất cô đơn. Nếu có em, thì nơi này thực sự giống một ngôi nhà rồi.
Lâm Phỉ Phỉ hờn dỗi đưa tay lên đập nhẹ Sở Tây Hàng, ngượng ngùng nói:
- Anh đang nghĩ đi đâu đấy, em muốn chuyển đến nơi khác ở, chứ đâu phải muốn chuyển đến chỗ anh.
Sở Tây Hàng bắt lấy bàn tay bé nhỏ của Lâm Phỉ Phỉ đặt lên ngực vuốt vê một hồi, khẽ cười nói:
- Chuyển đến chỗ anh có gì không tốt. Nhà cửa vừa rộng rãi vừa thoải mái, còn được miễn phí. Quan trọng nhất là mỗi đêm đều có đại mỹ nam anh đây hầu em ngủ. Điều kiện hấp dẫn như vậy mà em còn không đồng ý à?
Lâm Phỉ Phỉ đỏ mặt:
- Chúng ta còn chưa kết hôn đã ở cùng, như vậy không tốt.
Sở Tây Hàng cười ranh mãnh.
- Vậy giờ chúng ta tới Cục dân chính đăng ký kết hôn.
Lâm Phỉ Phỉ nghe xong câu này, trong lòng vô cùng ngọt ngào, còn ngọt hơn ăn mật. May là cô vẫn còn chút lý tính.
- Tây Hàng, em nói rồi, chúng ta mới quen chưa được một tuần, như vậy nhanh quá.
Nếu không xây dựng một nền tảng tốt, cô sợ tương lai, cả cô và Sở Tây Hàng đều phải hối hận.
Sở Tây Hàng nháy mắt:
- Vậy em chuyển đến chỗ anh đi, nếu không giờ anh ôm em đến Cục dân chính.
-... Được rồi, nghe theo anh là được chứ gì.
Thấy cuối cùng Lâm Phỉ Phỉ cũng đồng ý, Sở Tây Hàng vui mừng ôm lấy Lâm Phỉ Phỉ. Anh kích động hôn đôi môi mềm mại của Lâm Phỉ Phỉ, sau một hồi hôn hít điên cuồng,
- Bảo bối, sau này em là của anh, của một mình anh!...
Buổi chiều, Sở Tây Hàng lái xe đưa Lâm Phỉ Phỉ đến dưới khu cư xá của cô. Vì Lâm Phỉ Phỉ phải về nhà thu dọn đồ đạc.
- Anh lên với em, cũng tiện giúp em khiêng đồ xuống.
Xuống xe, Sở Tây Hàng chủ động nói.
- Không cần! Đồ đạc của em không nhiều, em tự làm được rồi.
Lâm Phỉ Phỉ vội vàng lắc đầu. Tuy giờ này chắc chắn Hoắc Minh Lãng đang ở công ty, nhưng ba mẹ cô đều ở nhà. Chuyện của cô và Hoắc Minh Lãng, hai người đều không biết. Lúc này nếu để hai người nhìn thấy cô dẫn người đàn ông khác về nhà, e sẽ tức giận ngất xỉu mất.